Một Đồng Tiền Xu

Chương 72


trước sau

Buổi tối nay có lẽ là buổi tối "ăn Tết phong cách bình dân" duy nhất trong đời Yến Hàng, ăn cơm Tất niên, nói chuyện phiếm, xem Xuân Vãn, thức đêm đón giao thừa, đốt pháo Tết.


Ầm ĩ suốt một buổi tối, sau nửa đêm mới nghỉ.


Vui vẻ quá cũng không ngủ được, tâm tình quá nhiều không buồn ngủ, hắn ngồi cạnh Sơ Nhất, hai người ngồi bên cửa sổ cho tới tận hừng đông, sau đó bọn họ duỗi dài nằm lên giường, không biết là ngủ hay là tỉnh mà nằm tới tận trưa lúc bà nội đến gõ cửa.


"Dậy, lấy tiền lì, lì xì." Sơ Nhất vỗ vỗ hắn.


"A." Yến Hàng cảm thấy tiền lì xì vẫn rất có sức hấp dẫn, lập tức lồm cồm bò dậy.


Ông bà nội đều mặc áo bông đỏ ngồi ở phòng khách, pháo đốt suốt một đêm, bây giờ trong nhà toàn là mùi khói thuốc nổ, thậm chí có thể nhìn thấy khói bị thổi bay qua trước mắt.


Mùi vị năm mới.


Bên ngoài lại một tràng tiếng pháo vang lên, ông nội tranh thủ mở miệng: "Đến đây."


Sơ Nhất lập tức đi tới, cong lưng cúi đầu với ông bà nội: "Ông bà nội năm, năm mới vui vẻ."


"Năm mới vui vẻ," bà nội cười híp mắt lấy ra một bao lì xì đưa cho cậu, "Dáng vẻ trẻ ranh to xác này bà nội nhìn còn chưa quen."


"Này, cầm lấy." Ông nội cũng lấy ra một bao lì xì cho Sơ Nhất.


Yến Hàng đứng đằng sau nhìn nhìn, hắn không biết quy trình nhận tuổi lì xì chính quy cần phải như thế nào, dù sao cũng chưa được dạy lễ tắc chính quy bao giờ, nhưng làm theo Sơ Nhất thì cũng đơn giản.


"Năm sao, cháu đến đây," bà nội vẫy vẫy tay với hắn, "Sơ Nhất từ nhỏ nói chuyện không lưu loát, chúc Tết cũng chỉ có một câu đấy thôi, nhiều hơn nữa nghe sốt ruột, cháu nói chuyện lưu loát, cháu phải nói lời may mắn."


"Còn phải dập, dập đầu nữa." Sơ Nhất đứng bên cạnh nhắc nhở.


"Cháu đâu có dập đầu mà đi kêu người ta dập đầu," ông nội cười nói, "Con nít mới dập đầu, hai đứa đều lớn tướng rồi, không cần dập đầu."


Lời may mắn.


Yến Hàng xưa nay chưa từng nói lời may mắn gì cả, phản ứng đầu tiên của hắn bật ra là "trăm năm hòa hợp", điều này làm hắn triệt để cạn lời với chính bản thân mình.


"Ông bà nội năm mới vui vẻ," trước tiên hắn nhắc lại lời Sơ Nhất, sau đó nghĩ nghĩ một chút, đem hết tất cả những điều có dính dáng đến may mắn hắn biết từ bé đến giờ liệt kê một hàng, "Chúc ông bà nội thân thể khỏe mạnh, hàng năm có thừa đại cát đại lợi, vạn sự như ý, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn..."


Ông bà nội nghe thấy đều phá ra cười, bà nội vừa cười vừa vỗ tay không ngừng được: "Được được được, cái này hay."


Nhận lấy hai bao lì xì đỏ từ tay ông bà nội xong Yến Hàng đột nhiên cảm thấy mũi có hơi cay cay.


"Cháu có quà tặng, tặng ông bà," Sơ Nhất vào trong nhà, cầm một cái hộp đi ra, "Mua cho ông bà cái, cái điện, thoại di động."


"Ôi, sao cháu tốn kém thế làm gì," ông nội ngẩn người, "Ông bà đâu có biết dùng."


"Máy người già, đơn giản lắm," Sơ Nhất đặt chiếc hộp lên bàn trà, vừa mở hộp vừa nói, "Sau này có, có thể gọi điện, thoại cho cháu."


"Cháu lấy tiền đâu ra?" Bà nội nói, "Chắc đắt lắm?"


"Không đắt," Sơ Nhất nói, "Cháu đi làm thuê, có, có lương."


"Ông xem đứa nhỏ này," bà nội lau nước mắt, "Đứa nhỏ này, có chút tiền lại đi mua đồ cho chúng ta."


Yến Hàng ngồi bên cạnh, nhìn Sơ Nhất lắp bắp giảng giải cách gọi điện thoại cho ông bà nội, cảm thấy giống như đang xem một đoạn trích phim truyền hình.


Tuy rằng ở ngay trước mắt, nhưng nhìn tận mắt rồi vậy mà hắn vẫn có chút hoảng hốt, luôn cảm thấy cảnh này cứ như đã từng có trong trí nhớ, tuyết rơi ngoài cửa sổ, tiếng pháo thi thoảng lộp độp, trong nhà ấm áp, ngửi được mùi khói mùi thuốc pháo, một Chó đất đẹp trai, đang dạy ông nội Chó đất và bà nội Chó đất gọi điện thoại di động.


Hắn cười cười.


"Thấy chưa," Sơ Nhất nói, "Chỉ cần ấn, ấn phím số 1 này, rồi lại ấn cái, cái phím xanh này, điện thoại cháu kêu, kêu rồi."


"Ông thử xem," ông nội cầm điện thoại lên ấn hai cái, điện thoại Sơ Nhất trong túi liền kêu vang, ông nội cười nói, "Kêu rồi."


"Sau đó cháu sẽ, sẽ nghe điện," Sơ Nhất lấy điện thoại ra bấm nghe, "Alo?"


Ông nội cũng đem điện thoại ghé vào tai, hô lên: "Alo!"


"Không cần nói, nói to thế đâu," Sơ Nhất lùi vào trong phòng, "Như bình thường là, là được, rồi."


"Nghe được rồi," ông nội ghé điện thoại vào tai bà nội, "Bà nghe đi."


"Bà nội." Sơ Nhất nói.


"Ơi! Nghe --- thấy --- không ---" bà nội nói.


"Không cần gọi to thế," ông nội vỗ bà một chút, "Nói thế này quá tốn sức."


Ông bà nội luyện thành thục thao tác gọi điện thoại xong mới đi vào nhà bếp làm cơm.


Sơ Nhất và hắn chiều nay bay, ăn cơm trưa xong là đi.


Yến Hàng cũng không dám ngó vào nhà bếp, mỗi lần nhìn sang đều nhìn thấy bà nội đang lau nước mắt.


"Không thì em vào giúp một tay đi." Yến Hàng nhìn Sơ Nhất.


"Sẽ đuổi em, ra thôi." Sơ Nhất cười cười, cậu nãy giờ vẫn dựa vào cạnh cửa nhìn vào bên trong.


Yến Hàng không nói nữa.


Ông bà nội, ông bà ngoại, nếu nói đến thành viên gia đình thì nhà Sơ Nhất cực kỳ đầy đủ, có ông có bà, có cha có mẹ ...


Yến Hàng tìm tòi trong trí nhớ một lượt, ngoại trừ giấc mơ không hề vui vẻ lần trước, rốt cục hắn không có bất cứ ký ức nào liên quan đến người thân ngoại trừ bố Yến.


"Vào đây," Sơ Nhất nhỏ giọng nói, "Em có quà, quà tặng cho anh."


"Quà gì?" Yến Hàng đứng lên, đi theo cậu vào trong phòng, "Ngang hàng cũng phải tặng quà năm mới hả?"


"Không phải," Sơ Nhất nở nụ cười, "Vốn dĩ trước, trước đây định đưa rồi."


"Được rồi, quà gì anh xem nài." Yến Hàng ngồi ở mép giường, nhìn Sơ Nhất lục lục balo một chút.


"Đây." Sơ Nhất lấy một chiếc hộp vuông nhỏ màu đỏ từ trong balo ra, "Hộp là em xin Đại, Đại Cường."


Yến Hàng cầm lấy nhìn nhìn, hộp giấy vuông màu đỏ, giống mấy hàng trang sức chợ đêm dùng để đựng đồ, hắn cười cười, mở hộp ra.


Bên trong là một chuỗi vòng tay đá.


Từng viên từng viên đá to nhỏ không đều, ở giữa còn có hạt kim loại xen kẽ giữa từng viên.


Mấy viên đá nho nhỏ này, nếu không phải bây giờ nhìn thấy hắn gần như quên khuấy, đây là mấy viên đá hắn nhặt được trên đường đưa cho Sơ Nhất.


"Càng ngày càng chuyên nghiệp nha," Yến Hàng đeo vòng vào cổ tay trái, "Kích cỡ cũng vừa nữa."


"Chắc chắn rồi," Sơ Nhất cầm lấy cổ tay hắn, ngón tay vòng vòng một chút, "Nắm một cái là, là biết."


"Cảm ơn." Yến Hàng nhìn cậu.


"Đừng khách khí, đây là việc em phải, phải làm." Sơ Nhất nói.


"Không sờ sờ khăn quàng đỏ tươi đẹp trước ngực à?" Yến Hàng nở nụ cười.


Sơ Nhất lập tức phối hợp vỗ ngực hai cái.


Ăn xong bữa trưa 18 sao của bà nội xong, hắn và Sơ Nhất xách theo một túi to đặc sản ông bà nội nhét vào đi ra cửa.


Sơ Nhất không cho ông bà ra ngoài, để ông bà ở lại trong nhà: "Chúng cháu ra ngoài bắt, bắt taxi đi."


"Bắt taxi đắt khiếp đó!" Bà nội sợ hết hồn.


"An ủi chúng ta thôi," ông nội nói, "Mùng 1 Tết lấy đâu ra xe taxi, xe buýt suýt còn không có kia kìa."


"Cái này mà an ủi gì?" Bà nội nói.


Sơ Nhất cười cười: "Xe đến đúng giờ, nên ông bà đừng, đừng ra ngoài, lạnh lắm."


"Ông nội bà nội," Yến Hàng nói, "Nhớ Sơ Nhất thì gọi điện thoại cho em ấy, bây giờ cước điện thoại rẻ cực kỳ, tiền trong tài khoản điện thoại của ông bà bây giờ đủ gọi 5 năm, mỗi ngày 1 tiếng."


"À, được!" Bà nội cười gật đầu.


Chào tạm biệt ông bà nội rồi, trên đường ra ngoài bắt xe Sơ Nhất hỏi một câu: "Đủ gọi 5 năm?"


"Hết thì em nạp tiền vào chứ sao," Yến Hàng cười cười, "Nói cho ông bà yên tâm."


"Ừa nhỉ," Sơ Nhất gật gật đầu, lại vỗ vỗ túi, "Đại gia."


Thời gian đi về cảm thấy ngắn hơn thời gian lúc đi rất nhiều, có lẽ do cảm xúc đoàn tụ và chia ly khác nhau cũng rất nhiều.


Sân bay vắng vẻ hơn hẳn hôm 29 Tết họ về, hai người bọn họ có thể an an ổn ổn mà ngồi chờ ở cửa máy bay, cũng không bị gọi tên điểm danh trên loa.


"Vẫn chưa kịp hỏi em," Yến Hàng duỗi dài chân tựa lưng vào thành ghế, "Sinh nhật em là ngày nào thế? Sắp đến rồi đúng không?"


"Còn hơn một, tuần nữa." Sơ Nhất cũng duỗi dài chân, ngồi song song với Yến Hàng.


"Thế mà không phải hôm nay à?" Yến Hàng cười quơ quơ chân.


(Cua: Tên em Sơ Nhất cũng có nghĩa là mùng 1 đó)


"Hồi bé em cũng, cũng tưởng là hôm nay đấy," Sơ Nhất cũng quơ quơ chân, "Vì ăn Tết, có ai dùng ngày dương, đâu."


"Năm nay muốn ăn sinh nhật thế nào nào?" Yến Hàng liếc mắt nhìn cậu, lại quơ quơ chân, "Hay là mời bạn học ăn sinh nhật cùng đi."


"Được ạ," Sơ Nhất gật gật đầu, tiếp tục lắc chân, "Mời bọn ký túc."


"Ừa," Yến Hàng tiếp tục quơ chân, chân trái va vào chân phải Sơ Nhất một cái, "Có thể ăn một bữa ăn ở nhà hàng bọn anh trước, bọn anh có cơm tối riêng cho sinh nhật đấy."


"Được." Sơ Nhất có chút hưng phấn, lập tức lắc chân một cái, đập đập chân Yến Hàng.


"Em không yên được đúng không" Yến Hàng liếc mắt nhìn chân.


"Anh va vào, em trước." Sơ Nhất nói.


"Em còn dám đập đập chân anh á." Yến Hàng đá chân cậu một cái.


"Chỉ có anh biết, đá à." Sơ Nhất cũng đá hắn một cái.


Yến Hàng tiếp tục đá, cậu cũng tiếp tục trả đòn.


Loại tranh tài ta tới ngươi lui này nếu đặt trên người mấy đứa nít ranh học cấp 1, đến mức này đã nên nhảy vào đánh nhau rồi ... Đương nhiên, không còn nít ranh cấp 1 mà vẫn chơi kiểu này chắc cũng chỉ có hai người bọn họ thôi.


Cuối cùng trận tranh tài kết thúc với kết quả thua thuộc về Sơ Nhất, cậu rút từ trong balo ra một tờ giấy ướt, cẩn thận lau lau giày: "Con gấu đắc ý, đá bẩn, bẩn hết giày người ta."


Yến Hàng bật cười nửa ngày, vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy

hai nữ tiếp viên hàng không đang đứng ở cửa lên máy bay đang nhìn về phía họ che miệng cười cười.


"Em nhìn xem, để mấy tiểu tỷ tỷ cười chê rồi kia kìa." Yến Hàng xì một tiếng.


"Trách em á?" Sơ Nhất nhìn hắn, ngẫm lại lại lén lút liếc mắt nhìn sang phía bên kia một cái, "Có phải là fan, fan hâm mộ của anh, không thế?"


"Chắc không phải đâu," Yến Hàng nói, "Dù sao anh cũng chỉ lộ mặt có một giây, lại còn chẳng rõ ràng tí nào, có khi là fan của em thì có, giờ em hơi bị nhiều fan tỷ tỷ đấy nhé."


Sơ Nhất cười cười.


"Toàn hỏi weibo của em thôi," Yến Hàng chậm rãi xoay người, "Em có muốn xuất đạo không?"


"Không," Sơ Nhất trả lời ngay, "Không đâu."


Yến Hàng xì một tiếng.


"Em là người chống, chống lưng của blogger, ẩm, ẩm thực hết thời, thôi," Sơ Nhất nói, "Kiêm luôn đạo, đạo cụ vơ vét của, cải."


"Cút." Yến Hàng bật cười, ngẫm nghĩ một chút lại nói, "Hết thời con khỉ, bây giờ anh là nổi tiếng trở lại đấy nhé."


"Anh có nổi, nổi tiếng bao giờ," Sơ Nhất thở dài, "Là cuối cùng cũng, nổi."


Yến Hàng không nói nữa, lục lọi trong túi áo nửa ngày lôi ra được một cái urgo, bóc ra dán lên miệng Sơ Nhất.


Hai nữ tiếp viên hàng không bên kia cười ra tiếng luôn rồi.


---


Ăn Tết đối với Sơ Nhất ngắn như gió thoảng qua, trong khi hầu hết mọi người còn đang đắm chìm trong không khí Tết thì Yến Hàng đã bắt đầu đi làm bình thường trở lại.


Cậu nghỉ thêm ở nhà hai ngày, cũng bắt đầu quay lại quán cà phê làm việc.


Nếu là trước đây cậu chẳng cảm thấy gì, lần này có lẽ bởi vì cùng ăn Tết với Yến Hàng nên lần đầu tiên cậu vui vẻ cảm nhận được thế nào là "ăn Tết".


Cũng là lần đầu tiên cậu biết, hóa ra mình lại quan tâm chuyện "ăn Tết" này đến vậy.


Cả sinh nhật nữa, rất nhiều chuyện phải xem là làm cùng với ai mới có thể xác định được rốt cục mình có quan tâm hay không quan tâm.


Trong quán không quá đông khách, Sơ Nhất thất thần ngồi sau quầy bar, sinh nhật à, lớn bằng từng này cậu chưa từng mong đợi ngày này.


Yến Hàng nói ăn cơm trước, cơm nước xong có thể đi hát karaoke.


Karaoke?


Karaoke rất vui, thanh niên ai cũng thích, tuy rằng chắc cậu chẳng hát được bài nào trên máy hát karaoke cả ... Có cần học vài bài không nhỉ?


Xì.


Nói nghe thì dễ lắm.


Thực ra cũng không đáng kể, cậu có hát cũng đều như đọc kinh, chọn bừa một bài rồi niệm một chút là được.


Sơ Nhất đang ngồi phát ngốc, có người gõ gõ quầy bar một cái.


Cậu nhanh chóng đứng lên, trước hết nói một câu "Chào buổi tối" xong mới nhìn rõ người, thế mà lại là Chu Xuân Dương, đằng sau còn có Cao Hiểu Dương và Ngô Húc.


"Chúc mừng năm mới nhé anh em," Chu Xuân Dương cười nói, "Nhanh lên, cho chúng tôi mỗi người một cốc cà phê loại cậu có thể pha ngon nhất ấy."


"Chúc mừng năm mới." Sơ Nhất nở nụ cười, đang chán muốn chết lại gặp được bọn họ.


"Anh em chí cốt đó," Cao Hiểu Dương dựa vào quầy bar, "Đặc biệt tới đây dạo phố, đặc biệt tới thăm cậu đấy."


"Ở ký túc còn, chưa vấn an đủ à." Sơ Nhất vừa pha cà phê cho bọn họ vừa cười nói.


"Luyện tập trước một chút," Ngô Húc nói, "Hai ngày nữa mới được gặp, cực kỳ buồn, đến sớm thích ứng một chút."


Sơ Nhất pha cà phê cho bọn họ xong cũng đi tới bàn bọn họ ngồi xuống.


"Sinh nhật câu ấy mà, đừng đặt bánh gato nhé, chúng tôi đặt tặng cậu một chiếc to tướng luôn." Chu Xuân Dương nói.


"Ừa," Sơ Nhất gật gật đầu, "Cảm ơn."


"Có mời Tô Bân không?" Ngô Húc hỏi.


"Đừng mời nó, mất tự nhiên, tôi trước nay trong lòng vẫn luôn xác định phòng ký túc xá chúng ta chỉ có 7 người," Cao Hiểu Dương nói, "Hơn nữa, nó cao ngạo như vậy, cậu mời nó có khi nó còn thấy đây là đang sỉ nhục người khác."


Mấy người bọn họ đều bật cười ha ha, Sơ Nhất thở dài: "Thực sự cậu ta so, so với tôi còn tàng, hình hơn."


"Cậu đâu có tàng hình," Ngô Húc nói, "Cẩu ca đại danh đỉnh đỉnh, nhắc đến Khí tu chính là nhắc đến Cẩu ca, bây giờ cậu là bộ mặt của Khí tu rồi."


"Không sai, còn nữa cơ, đánh nhau giỏi nhất, đẹp trai nhất, ngầu nhất, lạnh lùng nhất ..." Chu Xuân Dương vặn vặn đầu ngón tay, "Thành tích chuyên ngành tốt nhất."


"Cái cuối cùng này ném chung một chỗ với đám phía trước thật quá kỳ cục," Cao Hiểu Dương xì một tiếng, "Không hợp với hình tượng Cẩu ca."


"Im miệng." Sơ Nhất cười


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện