Một Đường Siêu Sao

Chương 80


trước sau

Hơn năm mươi triệu fan trên weibo, ngoài chia sẻ tuyên truyền thì không còn gì khác, đến nay fan còn chưa hết sự phấn khích, vừa xem tin đã tuyên bố kết hôn, một số fan bạn gái và fan vợ thương tâm gấp bội, kêu thấu trời thấu đất. 

Giống như một trận động đất chín độ richter, sau khi Ninh Vy Lan chuyển phát, tin tức trên weibo bắt đầu tăng lên dữ dội trong một khoảng thời gian ngắn, những đồng nghiệp từng hợp tác trước đây hoặc trong cùng giới đều chia sẻ chúc phúc, số lượng bình luận chia sẻ dưới weibo của cô chợt phá vỡ mốc hai trăm nghìn lượt.

Đèn đỏ phía trước, Tề Chiêu Viễn đạp phanh cho xe từ từ dừng hẳn, mắt liếc nhìn cô đang nghịch điện thoại liền hỏi: “Đang xem gì vậy?”

“Weibo á!”

Tề Chiêu Viễn không tiếp lời. Weibo của anh luôn do Lâm Dịch quản lý, số lần anh đăng bài lên chỉ đếm trên đầu ngón tay nên bây giờ cũng không có quá nhiều hứng thú.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Ninh Vy Lan lướt một lúc, nhìn anh rồi đột nhiên nói: “Anh có biết đây là lần đầu tiên anh đăng weibo không?”

Tề Chiêu Viễn nhướn mày: “Sao thế?”

“Không sao, em vừa mở bình luận bên dưới weibo của anh, ngoài những người khác chỉ có fan cứng của anh, bọn họ rõ ràng hi vọng sau này anh dọn cỏ nhiều hơn một chút, đăng một chữ “ừm” thôi cũng được.”

Cô nghĩ, muốn đề nghị chi bằng sau này siêng năng hơn thì thấy anh đã gửi một tấm ảnh, cô nhìn anh nghi hoặc, vừa kích mở vừa thuận miệng hỏi: “Gửi cái gì đấy?”

Tề Chiêu Viễn kiên nhẫn đợi cô zoom ảnh: “Bên trên là tài khoản, bên dưới là mật khẩu, sau này tài khoản này thuộc về em, anh đăng ít lắm, trước đây đều do Lâm Dịch quản.” Anh nhìn cô, ngừng lại rồi cười: “Giúp anh dọn cỏ được chứ? Muốn đăng cái gì cũng được.”

Ninh Vy Lan: “.........”

Không cho cô cơ hội từ chối, Tề Chiêu Viễn ngồi thẳng người dậy tiếp tục lái xe.

Màn hình điện thoại trong lòng bàn tay xám xịt rồi tắt hẳn, Ninh Vy Lan chạm cho sáng lại nhìn dãy chữ số kia, nhìn một lúc mới nghiêng đầu ra hướng cửa sổ không biết làm sao.

Trong xe bật chút nhạc nhẹ rất an tĩnh, Ninh Vy Lan vốn định đến công ty cùng anh, ai ngờ đi nửa đường đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tạ Điệp Nghi, nói là đang ở gần phim trường, Ninh Vy Lan và cô ấy lâu rồi không gặp nên cũng có rất nhiều chuyện muốn nói liền đồng ý luôn.

Trong xe an tĩnh, cuộc đối thoại rõ ràng từng câu từng chữ một, Tề Chiêu Viễn lái thẳng đến công ty rồi gọi Trang Văn đưa cô đi.

Ninh Vy Lan dõi mắt anh vào thang máy mới ngồi lên xe bảo mẫu.

Trang Văn vừa lên đã quẳng cho cô một ánh nhìn, cười hề hề bỉ ổi: “ĐƯợc như ý nguyện hửm?”

Ninh Vy Lan ngơ ngác rồi cười đẩy cô, người kia cười hi hi thu liễm lại, vừa nhìn gương chiếu hậu quay đầu xe vừa cười nhạo: “Xin hỏi Ninh tiểu thư, trở thành người có chồng cảm giác thế nào? Đừng nói những câu tầm thường quá đấy nhé, nghĩ cho kỹ đi rồi hẵng trả lời.”

Ninh Vy Lan cũng làm ra vẻ suy nghĩ nghiêm túc: “Không có cảm giác gì cả, nếu phải hình dung thì có lẽ là, cảm giác bụi trần lắng đọng.”

Cuối cùng bụi cũng đã lắng xuống, cùng anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Tuy Trang Văn đã quen nhìn cô và sếp mình thêu ân ái trong vô ý nhưng vẫn bị thồn đầy mồm cẩu lương một cách bất ngờ, cô âm thầm tiêu hóa xong, nhân lúc nhảy đèn đỏ liền quay đầu, nghiêm mặt: “Tân hôn vui vẻ, Vy Lan.”

“Cám ơn!” Ninh Vy Lan nhận lời chúc mừng, giơ tay véo miệng Trang Văn trêu chọc: “Nghiêm túc như vậy làm gì? Chị sẽ không yêu thầm em đấy chứ?”

Trang Văn bị chọc cười, tẽ tay Ninh Vy Lan ra, đầy mặt ruồng bỏ: “Phải đấy, bị em phát hiện mất rồi, cho nên em nghĩ thông quyết định ở bên chị sao?”

“Lắm mồm!”

Hai người trên đường nô đùa, lúc sắp đến phim trường, Ninh Vy Lan bảo Trang Văn đi đến tiệm đồ uống gần đây mua hộ hai trăm cốc nước mơ chua còn mình theo xe đi vào bên trong.

Lúc đến không khéo lắm, Tạ Điệp Nghi vừa kết thúc một cảnh quay đang thay quần áo ở trong phòng, có điều vì cần phải dựng lại một bối cảnh mới nên hiện tại cả đoàn phim đều đang nghỉ giải lao.

Nhờ nhân viên công tác đi phân phát nước mơ chua giúp mình, Ninh Vy Lan cũng tự cầm mấy cốc đi chia. Trong giới không lớn, mặc dù lúc quay phim bị o bế, nhưng phần lớn người ở phim trường đều đã biết tin tức tốt trên weibo liền lần lượt đến chúc phúc. 

Sau đó, ngay cả đạo diễn cũng thân chinh đến, mặc dù Ninh Vy Lan chưa từng hợp tác qua nhưng cũng biết vị đạo diễn này có địa vị không thể thiếu trong giới, lập tức khiêm tốn: “Cám ơn Lý đạo, hi vọng sau này có cơ hội được hợp tác với ông.”

Lý đạo gật đầu, so với sự khắt khe trong công việc thì ngoài đời tương đối thân thiện, biểu cảm vô cùng hoan nghênh cô, ngày sau nếu có vai diễn hợp tác, nhất định sẽ mời cô đến thử vai.

Ninh Vy Lan vừa mừng vừa lo, liên tục gật đầu.

Phim trường còn có rất nhiều việc, Lý đạo xin đi trước, Ninh Vy Lan vừa quay người thì Tạ Điệp Nghi vừa mới từ phòng thay đồ đi ra.

“Sao đến nhanh vậy?” Tạ Điệp Nghi kinh ngạc, “quên không nói với cô, tôi còn một cảnh nữa mới kết thúc công việc.”

“Không sao, tôi đợi cô mình cùng nhau đi ăn tối.”

“Tôi thích nghe lời này!” Tạ Điệp Nghi cười, “vì câu này của cô, tôi sẽ cố gắng giảm thiểu quay hỏng để mau chóng xong việc.”

“Vậy cô mau đi đi!”

Muốn đi ăn tối xong tự mình về nhà, Ninh Vy Lan gửi tin nhắn cho Trang Văn bảo cô về trước, cũng không phải đợi bao lâu, bên Tạ Điệp Nghi đã xong xuôi mọi việc, hai người cùng tìm một khách sạn có phòng riêng và yêu cầu một căn phòng ở trong góc.

“Cô biết không? Lúc rảnh rỗi tôi lướt weibo bị tin lĩnh chứng bất ngờ của cô làm cho choáng váng, hỏi thật nhé, hai người bắt đầu từ lúc nào vậy? Có phải lúc chúng ta quay ‘Một đời Yên Ly’ đã manh nha rồi không?”

Ninh Vy Lan không muốn giấu cô, ừm một tiếng, nhỏ giọng bổ sung: “Hoàn tất cảnh quay xong mới hẹn hò.”

“Cô được lắm! Giấu
lâu như vậy, cư nhiên lĩnh chứng rồi mới chính thức công khai, nếu không phải....” Tạ Điệp Nghi bỗng chú ý đến trong lời nói của mình không đúng, kịp thời ngừng lại, hi hi ha ha, “thôi bỏ đi bổn cô nương không tính toán với kẻ xấu xa, vẫn phải chúc cô tân hôn hạnh phúc, đầu bạc răng long!”

Ninh Vy Lan hết sức không chú đến nửa câu trước của cô ấy, chỉ cười giả lả nói cám ơn.

Chủ đề này dăm ba câu bị cho qua, hai người buôn về mấy chuyện gần đây, cô một câu tôi một lời một nhoáng đã sắp trôi đi hai tiếng, cuối cùng không thể ăn được nữa mới dừng đũa lại.

“Không còn sớm nữa, tôi phải về khách sạn rồi, năm giờ sáng mai phải dậy nữa, cô thì sao? Về kiểu gì?”

Ninh Vy Lan sớm đã cho Trang Văn về nghỉ ngơi: “Tôi bắt taxi.”

Tạ Điệp Nghi vừa nghe đã lắc đầu như trống bỏi: “Vậy sao được? Buổi tối không an toàn đâu, trợ lý của cô có việc phải không? Thế này đi, trợ lý của tôi sắp đến rồi, lát nữa tôi để anh ấy đưa cô về, từ đây đến khách sạn rất gần, tôi tự về cũng không sao.”

Không cần đâu.....”

Tiếng chuông điện thoại vang lên đột ngột, cắt đứt nửa câu tiếp theo của Ninh Vy Lan, vừa nhìn tên trong lòng mơ hồ hiện lên một dự cảm. 

Quả nhiên: “Đang ở nhà hàng nào, anh đến.”

Ninh Vy Lan bao tên tiệm cộng địa chỉ xong, đúng năm phút đã có cuộc gọi đến liền tắt máy.

Tạ Điệp Nghi dỏng tai nghe, xuôi tay cười híp mắt: “Bây giờ không cần tranh nữa, trợ lý của tôi đang xuống lầu, tôi tiễn cô lên xe xong cũng đi.”

Cô không từ chối.

Nói năm phút là năm phút, không sai không lệch một giây nào, Ninh Vy Lan thấy dáng xe màu đen tuyền đang từ từ dừng lại trước người mình liền xoay người: “Tôi đi trước nhé, cô về nghỉ ngơi sớm đi, đến nhà nhắn tin cho tôi.”

Tạ Điệp Nghi làm một dấu tay OK: “Đi đường chú ý an toàn.”

Ninh Vy Lan ngồi lên xe, không đi vội mà nhìn Tạ Điệp Nghi xoay người lên xe bảo mẫu trước mới yên tâm cài dây an toàn. Trên xe mở một khúc nhạc piano thư thái, cô vốn dĩ muốn hỏi anh sao lại đến nhưng nghe bản nhạc, mệt mỏi cả một ngày trời như núi đổ, một câu cũng không nói ra được đã nghiêng đầu thiếp đi.

Tề Chiêu Viễn chú ý liền đỗ xe vào bên đường, lấy ra tấm thảm từ ghế sau tỉ mỉ đắp cho cô mới lái xe đi tiếp.

Cầu vượt buổi đêm khá vắng vẻ, chỉ mười phút sau đã có mặt ở nhà, Tề Chiêu Viễn ngừng xe tắt đèn, định không đánh thứ cứ thế ôm cô đi lên, ai ngờ Ninh Vy Lan đã tỉnh dậy, vừa động tấm thảm trên vai đã tụt xuống.

Anh đến gần, giọng nói trầm thấp: “Tỉnh rồi à?”

“Ừm!” Mắt cô vẫn nhập nhèm, nhờ tư thế anh đang dựa qua đây liền ngả vào lim dim một lúc.

Anh không động, một tay tháo dây an toàn để cô thoải mái hơn chút, hai người cứ dựa vào nhau không lên tiếng như vậy, đợi cô tỉnh lại mới xuống xe lên lầu.

Trước khi vào nhà, Tề Chiêu Viễn nhận được một cuộc gọi, thay xong giày liền đi một mạch vào thư phòng, Ninh Vy Lan về phòng ngủ thu dọn quần áo, trong ánh mắt hai tờ chứng nhận kết hôn đặt chỉnh tề trên tủ đầu giường vẫn chưa cất đi, cô lật ra nhìn tấm ảnh kia và một hàng chữ ngây ngốc một lúc, nghe thấy bên thư phòng hình nhơ có âm thanh mở cửa liền vội vàng giật mình cầm quần áo vào phòng tắm.

Tề Chiêu Viễn vừa vào đã thấy chứng nhận kết hôn được anh đặt chỉnh tề bị thay đổi phương hướng, anh liếc mắt về phòng tắm, đáy mắt lưu động bỗng hiện lên ý cười nhàn nhạt, dọn qua dọn lại sổ hồng xong anh mới mở tủ lấy quần áo của mình rồi đi về phía phòng khách. 

Vừa lau khô người mặc được chiếc quần dài, cửa phòng tắm đã vang lên tiếng gõ nhè nhẹ, Tề Chiêu Viễn nghe thấy âm chuông điện thoại của mình, đi mấy bước đến mở cửa.

“Điện thoại của anh.” Ninh Vy Lan đưa qua, Tề Chiêu Viễn mắt nhìn xuống dưới nhận lấy, thuận tiện kéo chiếc khăn bông trên giá nhét vào tay cô, rồi cúi người chỉ chỉ tóc mình vẫn còn nhỏ nước.

Cô liền hiểu, giơ tay chăm chỉ lau đầu cho anh.

Tóc đen ẩm ướt, có một vài nhúm mềm mại vương trên trán, che đi nhiều sự lạnh lùng thường ngày trở nên ôn hòa không ít, Ninh Vy Lan lau xong cảm thấy rất đẹp mắt, không nhịn được mà nâng mặt anh lên, nhẹ nhàng nhón chân hôn xuống trán.

Động tác đến bất ngờ, Tề Chiêu Viễn ngẩn ra một khắc, bình tĩnh lại, lúc này thấy ánh sáng long lanh đáy mắt cô cũng không thể kiềm chế được nữa, ánh mắt anh trầm xuống, mấy câu liền kết thúc cuộc gọi rồi quẳng điện thoại đến bồn rửa, ôm lấy eo cô đè trên giường lớn.

Đèn trong phòng bị anh tiện tay tắt hết, bóng tối vô tận liên miên không dứt, Ninh Vy Lan hít thở gấp gáp, cánh môi bị anh hôn có chút đau nhói, tay cô nắm lấy ga giường, thỉnh thoảng lần mò như muốn bắt lấy cái gì đó nhưng vẫn chới với.

Dường như có một con thuyền nhỏ đang nhấp nhô dập dềnh trên biển, rẽ sóng rất lâu cuối cùng cũng cập được vào bờ, cả người đều mềm nhũn như không phải của mình, cô cảm thấy tay anh đang vê nặn đến giữa eo, không động đậy nữa, bị trêu ghẹo đến khó chịu liền hừm nhẹ một tiếng. 

“Ôm em đi tắm nhé?”

Ninh Vy Lan nghe thấy, nhọc nhằn lắc đầu, bây giờ cô hoàn toàn không muốn cử động, chỉ muốn dựa vào anh.

Tề Chiêu Viễn hiểu, nhẹ nhàng xoa lưng cô đợi cô ngủ say mới ôm dậy đi vào phòng tắm vệ sinh đơn giản, lúc nằm lại xuống giường, đồng hồ trên tường vừa điểm mười hai giờ đêm, anh nhét góc chăn cho cô xong, cúi đầu ngắm dung nhan đang say sưa đó rồi một lần lại một lần hôn trong bóng tối. 

Không hề mệt mỏi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện