Cả thông đạo chật kín cương thi, những cương giờ khắc này đứng bất động, chỉ là cả người đang tràn ra khí đỏ tươi.
Bầu không khí lúc này như ngưng đọng lại.
Trương Khâu cầm dao găm trong tay đề phòng nhìn đám cương thi trước sau, xác định không nhúc nhích, mới bước nhanh về phía trước, y vừa chạm vào Trương Vu Thủy, tay liền bị Ly Thù kéo ra, tuy là như vậy, nhưng cảm giác nóng rực từ đầu ngón tay truyền đến vẫn khiến tim y đập mạnh.
Nhiệt độ quá cao, đến mức có thể làm chín quả trứng gà.
Hạ Bi Huệ vương bên cạnh bởi vì đau đớn mà thân thể nằm co ro trên mặt đất, da thịt nhợt nhạt đến mức có thể nhìn thấy máu tươi đang chảy xuôi, như thể sẽ bị xé nát bất cứ lúc nào.
"Làm sao bây giờ?"
Ly Thù nhìn đám bánh tông, rồi quét mắt nhìn Hạ Bi Huệ vương và Trương Vu Thủy, hắn không không biết đã chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn nhìn ra đầu mối.
" Giữa ba người có mối liên hệ, cái này biến mất có cái kia, cậu nhìn Trương Vu Thủy đi, chỉ cần vẻ mặt Trương Vu Thủy thoải mái, thì trên mặt Hạ Bi Huệ lại đau đớn vạn phần, tốc độ máu chảy trên người càng nhanh, để ý đám bánh tông này cũng thấy thoải mái hơn không ít.
"
Trương Khâu căn cứ theo lời Ly Thù nhìn qua, quả đúng là như vậy, chỉ là bây giờ không có cách nào giải quyết, không thể làm gì khác hơn, nói: " Bằng không chúng ta đi vào trước, tránh đi chỗ khác rồi lại nói.
"
Ly Thù vừa định mở miệng, bên trong đạo mộ truyền đến giọng Kim lão đại, "Ha ha ha ha ha, vô dụng, tụi mày đã phá vỡ mắt trận.
" Xong lại đột nhiên chuyển đề tài, "Trương Vu Thủy, mày chọn mày chết, hay là muốn giết Hạ Bi Huệ vương giống như năm xưa.
"
Trương Vu Thủy trên đất cả người chấn động, bị ảnh hưởng bởi những ký ức đang ập tới, chính hắn cũng không thể nhận rõ được rốt cuộc mình là Trương Vu Thủy hay là Hán Chương đế, phút chốc bừng tỉnh, trước mắt chính là khuôn mặt Hạ Bi Huệ vương thống khổ đau đớn, cùng với người ngã vào trong lòng mình trong ký ức trùng khớp.
" Mày chết, hay là Hạ Bi Huệ vương chết, Trương Vu Thủy đều là do mày lựa chọn.
"
Giọng Kim lão đại từ khắp nơi trong mộ truyền đến, âm u tĩnh mịch kèm theo tiếng gặm cắn xoạt xoạt xoạt xoạt.
"Con mẹ nó ông câm miệng cho tôi!" Trương Khâu nổi giận đùng đùng hét lên.
Không khí yên tĩnh trở lại, nhưng họ vẫn chưa thoát khỏi cảnh khốn khó trước mắt, Trương Khâu thấy đồng tử màu vàng nhạt của Trương Vu Thủy càng ngày càng đậm, dần trở thành màu vàng, nhiệt độ trên người cao đến mức có thể làm tổn thương người khác, cương thi xung quanh cử động theo Trương Vu Thủy, khí đỏ tươi quanh người càng ngày càng đậm, vẻ mặt dữ tợn lại không phát ra bất cứ âm thanh nào, bầu không khí im lặng tĩnh mịch như địa ngục.
" Anh ba!" Trương Khâu không biết Trương Vu Thủy định làm gì, thoạt nhìn là hành động định hi sinh bản thân, mạch máu trên người Hạ Bi Huệ vương bên cạnh dần biến mất, vẻ mặt cũng giãn ra, không còn thống khổ vạn phần như vừa rồi, y càng thêm khẳng định suy đoán của mình, vội la lên: " Anh đừng nghe lão già Kim lão đại chết tiệt kia nói bậy, hắn là đồ quái vật gặm bánh tông, chuyện này tám phần chín phần là lừa gạt chúng ta tự mình đi tìm đường chết.
"
Trương Vu Thủy không nghe Trương Khâu nói, biểu hiện trên mặt đã vặn vẹo, mà đôi mắt lại nhìn chằm chằm Hạ Bi Huệ vương trước mặt, ánh mắt cực nóng, giống như muốn hút người vào trong mắt vậy.
"A diễn! " Chỉ hai chữ, nhưng Trương Vu Thủy nói ra vô cùng khó khăn, trên da hắn đã hiện lên ánh sáng màu vàng, càng lúc càng sáng, chiếu rọi toàn bộ đạo mộ, sáng như ban ngày, quần áo đã bắt đầu bị thiêu đốt, cương thi trên hành lang thất khiếu chảy ra dịch đỏ tươi, gào khóc thảm thiết.
Môi Trương Vu Thủy mấp máy, cả người chìm vào trong ngọn lửa màu vàng, nhưng ngọn lửa lại không hề cháy đến gần người Hạ Bi Huệ vương.
Dứt khoát tự thiêu như vậy, nhưng trong mắt lại ẩn chứa một nỗi nhớ nhung da diết.
"Ngươi, ngươi ——" Hạ Bi Huệ vương nghiến răng nhìn chằm chằm Trương Vu Thủy trong đám lửa, nhưng nửa chữ cũng không nói ra được.
đam mỹ hài
Tim Trương Khâu nhói lên, biết lúc này đã không còn cách nào cứu vãn, cũng không biết tại sao lại xuất hiện lựa chọn khó khăn như vậy.
"Ầm —— "
Kim quang xông đỉnh, ánh sáng mãnh liệt khổng lồ, Ly Thù ôm Trương Khâu vào trong lòng, một tay đè lên đầu Trương Khâu, không để tiếp xúc với ánh sáng.
Chìm vào trong bóng tối, còn có cái ôm lạnh lẽo của Ly Thù, mắt Trương Khâu chua xót, rõ ràng đang rất tốt, sao có thể!
Dường như ánh sáng đã hoàn toàn biến mất ngay lập tức, toàn bộ hành lang lại chìm vào trong bóng tối, xung quanh nồng nặc mùi hôi thối, của những cương thi.
Trương Khâu đầu óc choáng váng, Ly Thù đã buông lỏng y ra, đang định lên tiếng, đột nhiên nghe thấy âm thanh "Ầm, loảng xoảng ——", là âm thanh ở phía trên, Trương Khâu nhìn về phía tiếng động, chỉ thấy đôi mắt phát sáng của Kim lão đại, trong tay cầm thứ gì đó, tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ, mà lúc này Ly Thù đã bò đến gần dùng một tay kéo Kim lão đại từ phía trên cửa động xuống, giống như ném cá chạch, nhanh chóng dứt khoát kéo người vứt xuống dưới đất.
Hạ Bi Huệ vương nổi lên sát ý, một chưởng đánh nát đầu Kim lão đại, chất lỏng đỏ đỏ trắng trắng tràn ra đầy đất, hắn gỡ tay Kim lão đại ra, cầm hạt châu vàng, cẩn thận từng chút một cất vào trong ngực, nghiêm túc và vô cùng dịu dàng.
Những hành động này rất nhanh, chỉ trong nháy mắt thôi, Ly Thù dọn dẹp Kim lão đại xong, nhanh chóng đi đến cạnh y, nhìn mắt y, hơi nhíu mày, " Cậu có thể nhìn thấy?"
"Tôi có thể nhìn thấy cái gì?" Trương Khâu không phản ứng kịp, lại thấy Ly Thù chỉ vào mắt của y, mắt của y làm sao? Đột nhiên, Trương Khâu sửng sốt, đạo mộ này đã biến thành một mảng tối om, vậy mà hai mắt y lại có thể nhìn thấy tất cả, "Thật, thật sự có thể nhìn thấy.
"
Bên trong đạo môn hơn một nghìn cương thi đã thành xương trắng, tầng tầng lớp lớp rải rác khắp toàn bộ hành lang, lớp da thịt khô quắt kia như thể đã biến thành bột mịn biến mất trong không khí, Trương Khâu nghĩ đến đây, cảm thấy mùi tanh hôi trong không khí càng buồn nôn hơn, hận không thể ngừng thở luôn cho rồi.
" Anh ba đâu!"
Y vừa hỏi xong thấy Ly Thù và Hạ Bi Huệ vương không nói lời nào, tim chùng xuống, vốn còn cho rằng nếu Kim lão đại lừa bọn họ, ánh sáng biến mất người vẫn sẽ còn đó.
" Mấy người đã nói anh ba là phượng hoàng, không phải có câu phượng hoàng niết bàn sao?!"