Chuyện xảy ra trong khu rừng nhỏ của Lâm Uyên Sương và thầy chủ nhiệm cứ như là phim điện ảnh, chiếu đi chiếu lại trong đầu tôi, mà tôi cũng xem đến cảm xúc dâng trào, máu nóng sôi sục.
Thật là muốn đá ông ta ra để thế mình vào!
Trằn trọc không cách nào ngủ ở trên giường, tôi chỉ có thể dùng cô nương năm-ngón giúp mình giải tỏa rồi mới tỉnh táo lại, suy nghĩ cũng thông suốt hơn.
Nếu như muốn lấy cái này ra để uy hiếp Lâm Uyên Sương thì còn chưa đủ, trừ tôi ra thì không có bất cứ thứ gì chứng minh. Lâm Uyên Sương vốn thông minh, tôi sẽ bị cắn ngược lại một cái, đến lúc đó thầy chủ nhiệm nhất định sẽ tìm mọi cách đuổi học tôi.
Cả nhà chúng tôi đều là nông dân thuần túy, nhà ngoài bốn bức tường ra chẳng còn gì. Cha mẹ chỉ trông cậy vào tôi thi lên đại học mà nổi bật hơn người.
Nhưng tôi chẳng phải là đứa có năng khiếu học tập, nhìn thấy những chữ nghĩa chằng chịt chi chít kia thì choáng váng cả đầu giống như đọc thiên thư vậy, dốc cạn trí thông minh cũng chỉ có thể thi đậu vào trường trung học hạng ba này thôi.
Nhưng thái độ của cha mẹ rất kiên quyết, vẫn cứ muốn tôi đi học, nếu như biết được tôi bị đuổi khỏi trường, thật sự không dám tưởng tượng vẻ mặt của hai người sẽ thế nào nữa.
Nhất là cha tôi, vừa nhớ đến dáng vẻ của cha, tôi liền không kiềm được mà run rẩy cả người, ông ấy là bóng ma lớn nhất trong lòng tôi từ nhỏ đến giờ...
Nhất định nắm thóp Lâm Uyên Sương mới được, như vậy mới có thể làm cho bọn họ kiêng dè, làm cho mình đứng ở thế bất bại.
Cả đêm tôi suy nghĩ rất nhiều, ngay cả mình ngủ lúc nào cũng không biết, mãi đến lúc sáng sớm, cha nhéo lỗ tai lôi tôi ra khỏi chăn, tôi mới phát hiện trời đã sáng.
Kéo lê cơ thể mệt mỏi rã rời đi tới trường học, tiết dò bài buổi sáng khô khan làm cho mí mắt tôi đánh nhau loạn xạ, tôi dứt khoát gục xuống bàn ngủ luôn.
Trong lúc ngủ mê, tôi mơ một giấc mộng đẹp hoang đường, trong mộng Lâm Uyên Sương quyến rũ hầu hạ dưới người tôi, bị tôi dạy dỗ đến ngoan ngoãn, buồn bực trước kia phải chịu như tìm được nơi trút ra, trong lòng tôi vui vẻ đến muốn kêu vui.
Đột nhiên, đầu của tôi như bị một cây búa nện xuống, đau đến mức tôi ngồi dậy ngay tức khắc, bên tai cũng vang lên tiếng cười nhạo của đám học sinh.
Mờ mịt nhìn xung quanh, tôi rốt cuộc phát hiện thầy chủ nhiệm Hoàng Biên Bình đang đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy giận dữ, trong lòng lập tức giật thót.
"Trò này thật to gan! Lại dám ngủ trong giờ học! Đứng lên cho tôi!" Hoàng Biên Bình giống như một con hổ giận dữ, dọa cho con thỏ con tôi đây run rẩy hai chân, vội vàng đứng thẳng lên.
"Tối hôm qua em lại lén lên mạng phải không? Thành thật khai báo, bằng không tôi kêu phụ huynh em lên!"
Ông ta nhìn thấy tối mắt thâm quầng như là thức thâu đêm, liền cho rằng tôi là lên mạng suốt tối. Ông ta thậm chí không cần nghe loại học sinh thành tích kém cỏi như tôi đây giải thích, chỉ cần hô ra pháp bảo gọi phụ huynh là cho rằng có thể khiến tôi ngoan ngoãn đi vào khuôn phép.
Lâm Uyên Sương ngồi bên cạnh ánh mắt như xem trò vui, tôi căm hận nghiến răng, ngoài nỗi kinh hãi, trong đầu tôi cũng bừng lên lửa giận.
Còn không phải là tại tối hôm qua các người không biết xấu hổ tằng tịu bên ngoài với nhau bị tôi bắt gặp, báo hại tôi buổi tối không yên giấc nên mới ngủ gà ngủ gật vào lúc dò bài buổi sáng!
Ả đàn bà chết tiệt, nhìn thấy thầy chủ nhiệm đến cũng không kêu tôi một chút, rắp tâm muốn cho tôi bị chế nhạo đây mà!
Hoàng mập chết tiệt, chẳng phải chỉ là tinh thần không ổn, chợp mắt ngủ một chút thôi sao? Còn lấy phụ huynh ra uy hiếp tôi! Lâm Uyên Sương đến muộn thì sao ông không nói như vậy với cô ta? Cũng bởi vì tôi là học sinh kém cho nên mới không có cơ hội được tha thứ hay sao!
Khốn kiếp, khốn kiếp! Thật muốn vạch trần tất cả chuyện xấu của các người ra ngoài, để cho các người mất hết mặt mũi! Để cho các người
cũng nếm thử mùi vị bị người ta khinh bỉ nhạo báng!
Thế nhưng, tôi hiện đang không có bằng chứng, nói cũng chỉ là nói suông, không chừng còn có thể bị bọn họ bị cắn ngược lại một cái, trù dập tôi đến chết.
Tôi tuyệt đối không thể để lộ ra chút dấu hiệu nào làm cho bọn họ cảnh giác, tôi phải nhẫn nại!
Nhìn thấy tôi cúi đầu không lên tiếng cũng không trả lời, trong mắt Hoàng Biên Bình, đây quả thực là một loại biến tướng của ngầm chấp nhận.
Ông ta vẻ mặt tràn đầy giận dữ, chợt đá một cái vào trên mông tôi, cú đánh cực mạnh này làm cho cơ thể tôi ngả về sau, cái hông va mạnh vào cạnh bàn.
Thân thể đau đến mức làm mặt mày tôi méo xệch, tôi ngồi xổm xuống đất, hừ hừ thở ra.
"Em đi ra đứng ngoài hành lang cho tôi, cho đến khi nào đến tiết thứ nhất mới được đi vào!"
Dò bài buổi sáng còn chưa kết thúc, sau đó là thời gian bữa sáng kéo dài bốn mươi phút đồng hồ, nói cách khác tôi phải đứng ở bên ngoài gần một tiếng, hơn nữa bữa sáng cũng không được ăn, cả buổi sáng đều phải ôm bụng đói đi học.
Nghĩ vậy, lửa giận trong ánh mắt khi nhìn về phía thầy chủ nhiệm càng tăng lên, như muốn phun ra ngoài.
Nếu như là trước đây, tôi nhất định sẽ vô cùng sợ hãi một thầy chủ nhiệm nghiêm khắc như vậy, bởi lẽ ông ta là người thi hành trật tự và chính nghĩa.
Nhưng sau khi biết chuyện kinh khủng ông ta làm tối hôm qua, với một tên mặt người dạ thú như vậy, tôi chỉ cảm thấy buồn nôn và phẫn nộ.
Một tên cặn bã như vậy có cái gì để dạy mình chứ? Ông ta căn bản là không xứng làm thầy chủ nhiệm, không xứng trông nom học sinh!
Hoàng Biên Bình nhận ra thù hận trong mắt tôi nhưng ông ta cũng không thèm để ý, ngược lại, ông ta rất thích cái bộ dạng ức chế đường hoàng giáo huấn người khác, người khác vẫn không dám phản kháng, chỉ có thể nuốt giận, điều này làm cho trong lòng ông ta cảm thấy cực kỳ sung sướng.
Nhìn thấy tôi chậm chạp đứng lên, Hoàng Biên Bình tỏ vẻ mất kiên nhẫn, ông ta trực tiếp nắm lấy lỗ tai, kéo tôi ra khỏi phòng, sau đó lại đá tôi một cái cộng thêm cảnh cáo: "Đứng ở chỗ này không được đi đâu! Nếu như tôi thấy em đi, tôi sẽ lại cho em đứng thêm hai tiết!"
Cảnh cáo của ông ta có sức uy hiếp vô cùng, hơn nữa uy nghiêm ông ta tích lũy được từ việc trừng trị các học sinh trong trường học, học sinh thông thường không ai dám làm trái ý chỉ của ông ta.
Tôi bây giờ cũng không dám cãi lại ông ta, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn Hoàng Biên Bình vừa lòng rời đi, tôi xoa xoa cái hông đau ê ẩm của mình, nghiến răng ngoảnh đầu lại, xuyên qua cửa sổ tôi có thể nhìn thấy bóng lưng xinh đẹp của Lâm Uyên Sương.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, cô ta cũng quay đầu nhìn tôi một cái, ánh mắt chế nhạo kia cứ như đang nói: đáng đời!
Răng nghiến kèn kẹt, tôi hận không thể cắn chết ả đê tiện này!
Cô ta cho là mình cao thượng lắm sao? Chẳng qua là một ả đàn bà hư hỏng lẳng lơ mà thôi! Lại còn có mặt mũi đi khinh bỉ cười nhạo tôi!
Tôi siết chặt hai nắm đấm, trong lòng âm thầm quyết định.
Nhất định phải để cho cô ta làm trò hề trước mặt mình, hoàn trả lại gấp mười gấp trăm lần những khinh bỉ và ghét bỏ trước kia cô ta đối với mình!