Cô ta đang cười nhạo tôi, còn làm vẻ mặt chê bai nữa chữa.
Dựa vào cái gì chứ? Cô ta dựa vào đâu mà nhìn tôi như thế! Rõ ràng là gái bán hoa, sao lại nhìn tôi như thể nhìn rác rưởi vậy chứ!
Lẽ nào cô ta không biết việc làm của cô ta còn chẳng bằng với rác rưởi sao? Cô ta chính là một con lợn cái!
Bị một con lợn cái nhìn bằng ánh mắt đó, loại cảm giác bị sỉ nhục này khiến tôi sôi máu lên não, giận tím cả mày mặt!
“Cậu là một con lợn cái đấy, còn ra vẻ cái gì chứ!” Tôi nắm lấy quần áo của cô ta rồi ra sức kéo về phía mình. Động tác bất thình lình ấy đã suýt nữa khiến cô ta ngã nhào xuống mặt đất.
Cô ta hầm hầm nhìn tôi, như thể muốn mắng tôi lắm vậy, thế nhưng cái miệng nhỏ ấp úng suy nghĩ mãi lại chẳng dám thốt ra, tựa như sợ rằng nếu chọc giận người nắm được nhược điểm của cô ta là tôi đây vậy. Dáng vẻ giận mà chẳng dám nói kia lại càng khiến tôi thêm hưng phấn.
Trước đây tôi cũng mang vẻ uất ức như thế đối diện với cô ta. Cô ta xinh đẹp lạnh lùng khiến cho tên mặc cảm tự ti như tôi không dám chọc giận.
Mà hiện tại tình thế xoay chuyển làm cho trong lòng tôi như bị chuốc thuốc kích thích vậy, kích thích đến nỗi muốn hành hạ cô ta nhiều hơn nữa!
Trước đây cô ta đối xử với tôi như thế nào thì từ bây giờ tôi sẽ hoàn trả lại gấp bội!
“Đừng có rề rà lề mề như vậy nữa, mau làm tôi bắn ra đi!” Tôi nắm lấy quần áo của cô ta, một bên mất kiên nhẫn mà thúc giục, một bên lại dùng sức dày vò cô ta. Trong lòng thì hưởng thụ sự vui vẻ khi trả thù này.
Vẻ mặt Lâm Uyên Sương đanh lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi với hành vi chẳng có chút tôn trọng nào này của tôi, nhưng làm gì được chứ? Hiện tại tôi đang nắm trong tay nhược điểm chí mạng của cô ta, nếu cô ta dám nói một chữ “không” thì tôi lập tức phơi bày chuyện của cô ta ra cho toàn bộ thế giới biết, khiến cho danh tiếng của cô ta mất sạch, trở thành một người đàn bà dâm loạn bị người đời phỉ nhổ!
Dưới sự thúc giục hành hạ của tôi, cô ta chỉ biết nén uất hận xuống, sau đó cởi quần tôi ra rồi ngồi xổm xuống trước mặt tôi..
Nhìn cái miệng nhỏ hồng phấn hơi khép mở của cô ta thì tôi như ý thức được cái gì đó, trong lòng kích động đến độ như chơi phải thuốc lắc vậy.
“Nhanh chút đi!” Tôi lớn tiếng quát lên, thậm chí còn không nhịn được mà thúc đẩy vào khuôn mặt trắng nõn của cô ta, giục ả mau mau làm tiếp đi.
Cảm nhận được một mùi hương đậm chất nam tính nóng hổi phả vào mặt thì trong mắt cô ta nhuộm đầy vẻ chán ghét, tựa như rất không cam lòng vì phải phục vụ loại người khiến ả chướng mắt như tôi đây.
Sự thúc giục của tôi càng ngày càng thô bạo hơn, Lâm Uyên Sương cũng rõ ràng rằng bản thân cô ta chắc chắn phải quyết định cho kịp lúc, bởi vì kiên nhẫn của tôi là có hạn.
Cuối cùng tựa như đã hạ quyết tâm, cô ta cắn răng nhắm chặt hai mấy lại, há mồm ngậm vào.
Trong cảm giác thoải mái ấm áp của môi răng đan xen còn có cảm giác phê pha lên đỉnh. Loại cảm giác sung sướng đê mê này khiến tôi lần đầu trải nghiệm đã muốn nghiện luôn rồi, đây là mùi vị làm người ta sa đọa mà!
Theo động tác nhổ ra nuốt vào của Lâm Uyên Sương, hai chân tôi đã như nhũn ra trên đất, hơi thở không tự chủ được mà trở nên hổn hển, tựa như về lại với thiên nhiên, không cần suy nghĩ thêm bất cứ chuyện gì nữa, không cần phải bận tâm đến ngày mai, không cần phải động đậy thân thể chút nào cả.
Chỉ dốc lòng mà cảm thụ loại mùi vị sung sướng này mà thôi. Thậm chí tôi còn nghĩ nếu cảm giác này cứ thế tiếp tục kéo dài ra thì sẽ tuyệt vời đến bao nhiêu chứ!
Nhưng cảm giác này chưa kéo dài được bao lâu thì nhiệt độ dưới thân của tôi nhanh chóng trào dâng, tựa như có thứ gì đó muốn bành trướng nổ tung ra vậy! Niềm vui sướng này còn mãnh liệt hơn trước gấp mười, gấp trăm lần! Tựa như cả người đều lơ lửng trên không hóa tiên vậy!
“Phải, phải bắn ra rồi!”
Tôi từng có kinh nghiệm quay tay nên biết rõ sẽ sắp xảy ra chuyện gì, thứ kia cần phải xuất ra rồi!
Thế nhưng, thế nhưng loại cảm giác tuyệt vời xông đến não này khiến tôi chẳng muốn rút ra, thậm chí trong đầu còn nảy sinh một ý nghĩa tà ác.
Tôi muốn để Lâm Uyên Sương bị nhuốm phải mùi vị của tôi, màu sắc của tôi!
Tôi muốn nhìn thấy dáng vẻ Lâm Uyên Sương bị tôi chà đạp vấy bẩn! Tôi muốn vấy bẩn cô ta!
Ý nghĩ này đã nhanh chóng hóa thành động
tác thực tế. Tôi đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của Lâm Uyên Sương rồi giữ vững không cho ả giãy ra, đồng thời thân thể tôi lại dùng ra sức đâm mạnh về phía trước, muốn đâm đến nơi sâu hơn nữa!
“A!” Theo sự phát tiết của dưới thân, tôi thở ra một hơi thật dài, tâm tình ngột ngạt cũng theo đó mà được thả lỏng ra.
Tựa như toàn bộ thế giới đã trở nên rõ nét hơn dưới năm giác quan của tôi, bắt đầu kỳ ảo lên.
“Khụ khụ khụ!” Thoát khỏi sự trói buộc của tôi thì Lâm Uyên Sương nhích người ra sang một bên, vuốt vuốt ngực làm bộ như muốn nôn, sắc mặt khó coi đang nhổ ra từng ngụm từng ngụm chất lỏng trắng đục.
Cô ta là đang chán ghét thứ đó của tôi sao?
Tâm tình vừa yên tĩnh lại thì vào đúng lúc này lại bốc cháy lại, tôi rất không vừa lòng với bộ dạng kia của cô ta.
“Cậu là một con lợn cái, là con lợn cái đã bị không biết bao nhiêu con lợn đực chơi qua rồi! Cậu còn làm ra bộ mặt buồn nôn đó được hả!”
Tôi kéo quần lên, sa sầm đứng dậy bước đến bên cạnh Lâm Uyên Sương, tay phải nắm lấy cổ của ả mà kéo đi như kéo một con chó.
“Lúc làm với ông thầy chủ nhiệm già kia thì tôi chả thấy vẻ mặt này của cậu bao giờ cả, cậu là đang cố ý ra vẻ buồn nôn với tôi à!”
Lâm Uyên Sương bị tôi bóp gáy nên cũng tức giận, đẩy tôi ra rồi cả giận nói: “Trương Hữu Đường, cậu đừng có mà quá đáng!”
“Tôi quá đáng à?” Tôi giận dữ cười hỏi: “Thứ gái bán hoa như cậu còn lên mặt bảo tôi quá đáng à?”
“Làm lợn thì phải ra dáng giống lợn đi, con lợn cái như cậu lấy gì mà ra vẻ sỉ diện trước mặt tôi!”
Lâm Uyên Sương bị tôi mắng đến nỗi tái nhợt mặt mày, khóe miệng còn mang theo vệt nước giật giật, một bộ dạng muốn nói mà không nói được.
“Hừ! Không nói nổi chứ gì!” Nhìn dáng vẻ xấu hổ của cô ta khiến trong lòng tôi đắc ý một hồi.
“Nói cho tôi biết, chuyện của cậu cùng thầy chủ nhiệm ấy, tôi thật sự muốn biết tại sao cậu lại phát sinh quan hệ với lão già kia.”
Lâm Uyên Sương biến sắc, nghiêng đầu sang chỗ khác hừ bảo: “Dựa vào cái gì mà tôi phải nói cậu biết?”
“Chỉ dựa vào tôi nắm trong tay nhược điểm của cậu thôi đấy, nếu cậu không nói thì chờ bị mọi người cười nhạo vào mặt đi! Tôi thật sự muốn nhìn thử vẻ ngoài nữ thần lạnh lùng như cậu đây khi bị người ta chà đạp thì sẽ có bộ dáng gì!”
Thân thể dưới ánh đèn của Lâm Uyên Sương khẽ run, xem ra sự uy hiếp của tôi vô cùng có tính áp bức với ả.
“Bởi vì điện thoại của tôi bị mất, mà bên trong có rất nhiều bí mật của tôi nên tôi nhất định phải tìm về cho bằng được.” Cô ta lạnh lùng nói, cũng bắt đầu chỉnh lý lại quần áo trên người.
“Nghe bảo lúc thi cô có gian lận hả?”
Một học sinh có kết quả học tập vô cùng tốt lại giở trò gian lận, chuyện này không thể nói được nó mỉa mai đến thế nào.
Nhưng cô ta cũng chẳng để ý lắm mà nói: “Tôi chỉ không muốn bản thân thi trượt mà thôi.”
Không muốn thi trượt? Một gái bán hoa lợn nái cũng nói được câu không muốn thi trượt này?
Đúng là trò cười cho cả thiên hạ mà!
Nhìn theo bóng lưng cô ta rời đi mà tôi mỉa mai hét lên: “Cho dù thành tích học tập có tốt đi nữa cũng không dùng được đâu! Bởi vì cậu vốn dĩ cũng không phải là một học sinh mà! Cậu là một con lợn cái đấy!”
Thân thể của Lâm Uyên Sương hơi khựng lại, tựa như bị lời của tôi đánh trúng vào điểm yếu vậy. Cô ta cúi đầu xuống rồi vội vàng rời đi mà chẳng quay đầu lại, tựa như đang chạy trốn vậy.
Nhìn bộ dáng chạy trối chết của ả thì thật là hả hê lòng dạ mà, trong lòng tôi cực kỳ vui vẻ, tựa như mọi phiền muộn đều đã tan biết sạch, thân thể nhẹ nhàng hơn không ít.