"Đi lối cầu thang bên trái đi, nơi đó phòng thủ ít nhất."
Lâm Hiên một khi đã tiến vào trận chiến chính thức, cả người tựa như trở thành một con người khác hoàn toàn. Mễ Chu luống cuống tay chân nhìn xung quanh, tìm ở đâu là "cầu thang bên trái", chợt bị Trịnh Viễn túm kéo chạy về hướng 12 giờ.
Sơ đồ của tòa nhà này không hề phức tạp, kỳ thực phải nói nhiệm vụ này đối với Trịnh Viễn mà nói có thể xem như đơn giản, cầu thang vòng bị ẩn đi khiến đầu óc Mễ Chu bị lừa gạt, còn Trịnh Viễn lại dựa vào cảm giác phương hướng, không tới 3 giây đã tìm được cầu thang mà Lâm Hiên nói.
"Một mạch chạy tới lầu 3, theo lối thoát hiểm đi ra ngoài, chuẩn bị phá vòng vây, có khoảng 8 mục tiêu cần giải quyết, tốc chiến tốc thắng."
Khi Trịnh Viễn mang Mễ Chu chạy đến lầu 3, Từ Thương ở trong xe gõ bàn phím lộp cộp, Lâm Hiên theo dõi tình hình trong tòa nhà, Từ Thương dùng tia hồng ngoại quét tình hình, bất đồng với Lâm Hiên, xem trọng kết cấu tòa nhà, còn Từ Thương lại xem trọng lực lượng phân bố trong đó.
Ngụy trang thành quân địch trong tòa nhà đều là các huynh đệ trong mạng lưới tình báo trước kia, tuy không thể tập kích bất ngờ mà đánh gục Trịnh Viễn, nhưng tốt xấu gì cũng đều thân kinh bách chiến, Lâm Hiên chọn một người đã đi theo mạng lưới tình báo hơn hai mươi năm là chỉ huy, nếu xét về quân số và địa hình, quân địch chiếm ưu thế tuyệt đối, nói thật, đánh giá trận này, Lâm Hiên cũng không dám chắc chắn ai có thể thắng.
Ở trong mắt người khác, đây chỉ là một trò chơi mà thôi, có điều dùng súng dùm bom cho có chút cảm giác thực tế mà thôi, nhưng đối với Trịnh Viễn mà nói, đây là một cuộc chiến chân chính.
Một hồi liên tiếp, Trịnh Viễn thật sự có cảm giác giống những lần làm nhiệm vụ trước đây.
Theo lối thoát hiểm của lầu 3 đi ra ngoài, quả nhiên đúng như Lâm Hiên nói, gặp 8 địch nhân. Bây giờ Trịnh Viễn dùng lưỡi dao giả, đánh vào người chỉ có chút đau đớn, không đả thương người, lại càng không chảy máu.
Tám người bên địch đối với Trịnh Viễn mà nói là quá mức thoải mái, huống chi quyền cước của Mễ Chu còn giúp giải quyết hai người, hai người khách khách khí khí đánh vài đường, mỗi một chiêu đều nhanh chuẩn, ngoan độc, một khi đèn đỏ của đối phương đã sáng tuyệt đối không đánh thêm, Mễ Chu nói "thật xin lỗi" không biết bao nhiêu lần.
So với dùng súng ống, Trịnh Viễn càng am hiểu sử dụng vũ khĩ lạnh, kỳ thật nếu nói là thành thành thạo thì càng phù hợp hơn. Đối với vũ khí lạnh Trịnh Viễn sử dụng có thể nói giống như xuất quỷ nhập thần, Lâm Hiên từng nhận xét rằng, chỉ cần là một cái kim tiêm vớ vẩn, Trịnh Viễn vẫn có thể cầm đi giết người.
Bất quá lúc này Trịnh Viễn rõ ràng đã hạn chế sức mạnh ở tay mình, dao nhỏ bay ra tốc độ không quá mạnh, nhưng vừa vặn có thể làm cho đèn trên áo chống đạn sáng lên. Mễ Chu theo sát bên người Trịnh Viễn, loại không khí chém giết này đã khiến cho Mễ Chu quên mất rằng hai người kỳ thực chỉ đang chơi một trò chơi. Chạy lên lầu 5, hô hấp của Mễ Chu đã có chút nặng nề, ngón tay cầm súng có chút run rẩy, cả người căng cứng, giống như cánh cung bị kéo cắng gần hết.
"Không cần lo lắng," Trịnh Viễn thử kiểm tra một chút mạch đập của Mễ Chu, trái tim của y đang chạy với tốc độ kinh người, cử chỉ ôn nhu của Trịnh Viễn cứ như vậy mà thâm nhập vào thân thể của Mễ Chu, chỉ vài giây sau, đầu ngón tay của Mễ Chu đã cảm nhận được tia ấm áp.
"Em có anh ở đây rồi."
Trịnh Viễn vừa an ủi, vừa dơ tay cầm súng, lên đạn, hướng về phía sau Mễ Chu mà bóp cò, Mễ Chu cả kinh, vội vã quay đầu, chỉ thấy trong góc tường loáng thoáng có đèn đỏ, chắc là mai phục ở tầng này đang tập kích.
Trịnh Viễn là người như thế nào, có một cuộc sống bình thường an tĩnh, nhưng lại có thể hoàn thành được tất cả các nhiệm vụ vào sinh ra tử, Mễ Chu càng ngày càng cảm thấy, có hai con người đang song song tồn tại trong cơ thể Trịnh Viễn. Hiện tại trước mắt y, tựa hồ vẫn là con người lười biếng Trịnh Viễn, nhưng mỗi lần cầm súng, trong ánh mắt lại không chút do dự nào, giống như một người hoàn toàn xa lạ.
Nếu luận về công phu quyền cước, đứng trên võ đài, nếu đối thủ của Mễ Chu là Trịnh Viễn cao 1m9 cũng không phải là đối thủ quá khó khăn, nhưng luận về kinh nghiệm thực chiến mà nói, khoảng cách giữa hai người không đơn giản chỉ là một vài điểm, cho dù karate là đối mặt công kích, nhưng cũng chỉ là đánh văn minh, đánh minh bạch.
Đối với đánh lén, phản kích lại đánh lén, nhiều năm kinh nghiệm đã cho Trịnh Viễn xử lí việc này không chỉ nhờ đầu óc, cơ thể dường như đã tạo thành phản xạ có điều kiện, thay Trịnh Viễn lựa chọn cách xử lí. Tựa như khi hai người theo cầu thang bộ xông lên tầng 8, còn chưa kịp nhìn gì cả Trịnh Viễn đã đưa tay hướng phía sau cửa bắn súng, Mễ Chu nhìn trong bóng tối nhanh chóng sáng lên một bóng đèn đỏ.
"Sao anh biết có người đứng nơi đó?"
Lúc nghỉ ngơi một chút, Mễ Chu tò mò hỏi Trịnh Viễn.
"Kinh nghiệm," Trịnh Viễn ngồi xuống nghỉ ngơi, "nếu là anh ở phía địch, anh cũng sẽ mai phục ở đó, cho nên tiện thể ra tay."
Mễ Chu ngẩng đầu nhìn Trịnh Viễn, người nam nhân này quả thật khác xa mình. Lúc này hai người đang đứng ở lầu 8, lên đến lầu 9, trong hành lang không có một tia ánh sáng, chỉ có bóng đèn báo hơi phát ra ánh sáng xanh, ánh sáng bên ngoài chiếu vào, chiếu lên khuôn mặt góc cạnh của người nam nhân đi trước, Mễ Chu vốn nghĩ thể lực của mình không hề kém cỏi, ít nhất có thể so sánh với những bạn bè cùng tuổi, có điều, hiện tại, y phải há miệng thở dốc, nếu so sánh với Trịnh Viễn thì vẫn còn khác xa quá nhiều.
Dọc theo đường đi, thân thủ bất phàm của Trịnh Viễn thật sự khiến cho Mễ Chu khắc sâu ấn tượng, người bình thường sử dụng súng AK – 47 phải dùng hai tay, như vậy mới không khiến bản thân bị thương ngược lại, nhưng Trịnh Viễn chỉ cần dùng một tay đã có thể khống chế được cán súng, nhìn bộ dáng lúc này phỏng chừng có thể làm tức chết không ít huấn luyện viên bắn súng.
Cặp nào đó đang ở trong xe gõ phím, khả binh dĩ tướng song thủ hòa hợp, Trịnh Viễn cười một cách lười nhác, nhưng vào những thời điểm mấu chốt lại trở nên vô cùng tin cậy, Mễ Chu cứ như vậy mà si ngốc ngẩng đầu, mãi đến khi cổ có chút đau y mới để ý đến, y đang hi vọng có thể hiểu Trịnh Viễn hơn một chút.
Loại cảm giác này có chút bất ngờ, lúc trước, khi Trịnh Viễn nói "giả làm người yêu" mặc dù nghe có chút hoang đường, Mễ Chu cũng quên không hỏi lại Trịnh Viễn một câu "Anh thích tôi sao?", bởi vì thời điểm ấy y chẳng có chút tâm tình, mang một thứ tình cảm quá sức nặng nề, khiến y nản lòng thoái chí, Mễ Chu còn cảm thấy sẽ rất lâu, rất lâu y không thể yêu được người nào.
Bất quá hiện tại, có thể nói là giờ phút này, Mễ Chu đứng trong hành lang u ám để tay lên ngực tự hỏi, mình rốt cuộc có hiểu cái gì là tình yêu không, về chuyện này, y thực sự hiểu được quá ít, toàn bộ kinh nghiệm yêu đương đều dành cho Tề Hải, một thời gian rất dài y đã nghĩ rằng, tình yêu chân chính là phải bình bình đạm đạm, không mang theo trắc trở cùng bất an, mọi lúc mọi nơi đều nhân nhượng đối phương, cố gắng đem tình cảm ấy duy trì lâu dài.
Từ sau