Sau khi về nhà, Mễ Chu tiếp tục chìm đắm trong công việc, trên đường về nhà còn gọi cho Trịnh Viễn một cuộc điện thoại, để cho hắn chuẩn bị sẵn tinh thần, sau đó về đến nhà mình, đem di động để ở bên ngoài, rút dây cáp điện thoại ra, đơn giản là trốn công nhân vệ sinh, toàn bộ công tác chuẩn bị đã hoàn thành.
Bất quá tâm tình của Trịnh Viễn ở cách một bức tường có phần thê lương, đây là cảm giác gì có ai biết không? Có ai biết không!? Quả nhiên đúng là vợ chồng son vừa mới kết hôn, còn chưa ân ái đủ, nhưng một người lại phải vì công tác mà đi đến tận biên cương xa xôi, chưa hoàn thành nhiệm vụ thì còn chưa trở về!!!
Ở đây không thể không khen ngợi sức tưởng tượng của Trịnh Viễn, nghe nói họa sỹ truyện tranh không có mấy người bình thường.... Đương nhiên, những lời này không phải là kỳ thị gì cả, nếu như xét trên phương diện suy nghĩ của một người bình thường mà nói, làm sao có thể vẽ ra những hình ảnh kỳ lạ như vậy? Cho dù 'Phong Cực' Trịnh Viễn đã từng trải qua nên có thể hồi tưởng dễ dàng, nhưng mà 'Thiên phàm quá tẫn' này lại mang theo màu hồng phấp phới như thế.... Giải thích như thế nào....
Lúc này trịnh viễn có thể đem Mễ Chu ở bên cạnh chỉ cách mình có một bức tường mà đem người ta tưởng tượng thành 'sung quân biên cương', thể hiện hắn đang ôm ấp con tim mong manh của thiếu nữ, ngay cả khi ngồi vẽ 'Phong Cực' cũng đã suy nghĩ, hay là chuyển sang mảng truyện tranh thiếu nữ thì như thế nào?
Dựa theo suy luận logic của Khưu Tuyền, y nhất định sẽ nói, "Đại thàn, anh chắc chắn, tuyệt đối chắc chắn đã mắc chứng tâm thần phân liệt cùng chứng vọng tưởng, nếu anh không có bệnh, người có bệnh nhất định là tôi."
Mễ Chu vội vàng làm việc, khiến cho Trịnh Viễn cảm thấy rất cô quạnh tịch mịch a. Hắn bắt đầu ngồi ngâm cứu những lời Tề Hải cùng hắn nói, mình không thể ghen tị với một đống nhạc cụ không có sinh mệnh a, .......... Khoan đã, có cái gì đó không đúng.
Trịnh Viễn trầm tư suy nghĩ, rồi ngồi bật dậy, không ý thức được khuôn mặt của mình lúc này có bao nhiêu ngu xuẩn như mặt ông chồng già, hắn gọi điện thoại cho Tề Hải, Tề Hải cũng nể tình, tút tút hai tiềng liền tiếp điện thoại.
"Tề Hải, tôi hỏi anh," Trịnh Viễn chẳng muốn hàn huyên gì, đi thẳng vào vấn đề cốt lõi, "Trước kia, khi Mễ Chu làm việc, là tình huống như thế nào?"
"A ha, cậu ấy tiến vào chu kỳ công việc?" Trong giọng nói của Tề Hải rõ ràng là đang vui sướng khi thấy người gặp họa, "Sẽ là không đi ra ngoài, nếu anh dám làm phiền, cậu ấy sẽ đánh thẳng tay không thương tiếc."
"Trước khi hoàn thành có chủ động ra ngoài không?"
"Có a, hai ba ngày sẽ mò ra một lần."
"Vậy mỗi sẽ không ăn uống gì chứ?"
"Đương nhiên là có ăn a, nhưng ăn rất ít," Tề Hải nhảy dựng lên, "Trịnh Viễn, sao hôm nay tự nhiên lại nói mấy cái thứ vô nghĩa ấy làm cái gì? Rốt cục có chuyện gì xảy ra?"
"Tôi biết rồi." Trịnh Viễn nhanh chóng khôi phục khí chất thâm trầm, sử dụng ngữ khí "Đại gia không thèm nói cho ngươi biết" nói xong liền cúp máy.
Trịnh Viễn cuối cùng cũng sáng tỏ không đúng chỗ nào.
Mễ Chu không cho Trịnh Viễn quấy rầy, Trịnh Viễn đành vểnh tai nghe ngóng động tĩnh, không đi làm cũng không ra ngoài, mỗi ngày làm nhiệm vụ như trước kia. Rốt cục đến ngày thứ ba, Mễ Chu vẫn chưa ra khỏi nhà, Trịnh Viễn hết kiên nhẫn, cầm chìa khóa đi vào.
Kết quả, vừa vào trong nhà là một mảnh yên lặng, đi ngang qua phòng bếp cũng không thấy dấu vết nấu ăn, Trịnh Viễn gấp gáp cuống cuồng, cơ hồ là xông vào phòng làm việc, Mễ Chu của hắn sẽ không chết đói chứ!!!!!
May mắn, Mễ Chu chỉ là ngủ thiếp đi, đầu chôn trong một đống giấy tờ ngủ ngon lành, chẳng qua tư thế ngủ có phần kỳ quái, nếu mấy tiếng nữa mà thức dậy cả người sẽ rất đau.
Trịnh Viễn bế Mễ Chu đi vào giường, như vậy mà y vẫn không tỉnh, trên người vẫn là bộ quần áo từ ba hôm trước, hắn giúp Mễ Chu sắp xếp lại phòng làm việc một chút, không dám vứt cái gì, chủ sợ khi Mễ Chu tỉnh dậy lại không thấy đâu.
Nhìn giỏ đồ ăn vặt đã trống trơn, Trịnh Viễn chạy vội ra khỏi nhà mua đầy một xe các thứ Mễ Chu bình thường thích ăn, bất quá những đồ có nhiều dầu mỡ được loại bỏ, các loại hoa quả vỏ cứng ít nước nhưng lại nhiều vitamin, sau khi trở về lại giúp Mễ Chu làm đồ ăn, nếu sau khi Mễ Chu tỉnh lại mà đã nguội, có thể đem hâm lại cho nóng.
Cuối cùng Trịnh Viễn vào trong phòng ngủ nhìn Mễ Chu, nhìn quần áo lôi thôi lếch thếch, tóc tai bù xù, trên tay còn cầm bút máy, chỉ có khuôn mặt là sạch sẽ, giống hệt như học sinh cao trung ôn tập mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.
Trịnh Viễn nắm lấy bàn tay của Mễ Chu đặt lại trong chăn, lại lưu luyến nhìn ngắm vài lần, sau đó đi ra phòng khách, gọi điện thoại cho Khưu Tuyền.
"Khưu Tuyền, lịch hoàn thành công việc của Mễ Chu là khi nào?"
"A......" Khưu Tuyền mơ mơ màng màng, như vừa mới tỉnh ngủ, "Hai tháng a...."
"Nhưng sao tôi lại cảm thấy cậu ấy đang liều mạng làm việc a." Trịnh Viễn nhíu mày, nghĩ lại mấy ngày qua, "Ăn ít cơm, không thèm ngủ, không đi ra ngoài, tôi cảm thấy không quá đúng."
"Ách..." Người luôn ba hoa chích chòe như Khưu Tuyền cũng kẹt miệng, "Có thể đây là phong cách làm việc của Mễ Chu."
"Không, tôi đã hỏi bạn của cậu ấy, nói rằng lúc làm việc cậu ấy cực kỳ liều mạng, nhưng cũng không đến nỗi bạt mạng như lúc này."
"...........Đại thần, cái này không phải là quá dễ lý giải sao,"Khưu Tuyền dám chắc trong đầu Trịnh Viễn đã có câu trả lời, chẳng qua là không muốn nói ra mà thôi, cú điện thoại này chẳng qua là để cho Khưu Tuyền giúp đỡ moi cái đáp án đấy ra, "Là vì đây là ca khúc cho 'Phong Cực' mà thôi, cho nên Mễ Chu vô cùng, vô cùng cố gắng, tất cả không phải vì đại thần hay sao?"
".........." Trịnh Viễn cầm điện thoại, khó nói thành lời, "Khưu Tuyền, cậu nghĩ Mễ Chu là