Trịnh Viễn bị đói làm tỉnh ngủ... Ờm... Đừng nghĩ lung tung, bây giờ là chân chính đói.
Cũng khó trách, vừa mở mắt ra thì đã là giữa trưa, Trịnh Viễn ôm một túi sữa, nướng hai cái lạp xườn coi như xong bữa sáng, một bên nướng lạp xườn, một bên mở điện thoại kiểm tra tin tức. Vừa mới nghĩ không có chuyện gì xảy ra thì một đống tin tức đoạt mạng của Khưu Tuyền ào ào gửi đến, Trịnh Viễn nhìn màn hình, tin nhắn QQ, tin nhắn điện thoại... Trịnh Viễn cảm thấy lạnh gáy một trận, có thể dự đoán được khi Khưu Tuyền không thể liên hệ được, hết thảy những tin nhắn đều mang một nội dung, mội ngữ khí oán hận.
"Đại thần............... Mang bản thảo tới................"
Trịnh viễn bây giờ mới nhớ ra, ài, đã đến cuối tháng rồi, Khưu Tuyền lại một lần nữa hóa thân thành lệ quỷ mò lên nhân gian, nếu Trịnh Viễn không đưa bản thảo ra sẽ bị lấy mạng. Suy nghĩ đến lúc này Khưu Tuyền còn đang ở bệnh viện sống không bằng chết a, Trịnh Viễn vô vàn thông cảm với trợ lý nhà mình, sau đó mang theo bóp tiền và chìa khóa, nhanh chân đi đến cửa, chuẩn bị trốn hai ngày rồi trở về.
Kết quả là, vừa mới mở của, liền thấy khuôn mặt tràn đầy hắc tuyến của Khưu Tuyền.
"Xin chào." Đại thần quả nhiên vẫn là đại thần, lúc này vẫn có thể sử xự bình tĩnh, đúng là hảo hán.
"Vẫn tốt." Cùng đại thần đấu tranh nhiều năm, Khưu Tuyền cũng không hề kém cỏi, sau khi đáp lại một câu, liền đứng chắn ở cửa.
"Vậy, cậu chờ tôi một chút, tôi thu thập một chút sẽ xong...." Chạy trốn bất thành, Trịnh Viễn không có cách nào khác đành trở về trong nhà, đem máy tính, bút bảng thu thập một phen, nghĩ nghĩ, xem có nên mang gối đi theo không.
"..........." Khưu Tuyền.
"Từ từ, tôi đi tạm biệt Mễ Chu."
".......... Đại thần, không cần biến thành sinh ly tử biệt được không!!!" Hai mắt của Khưu Tuyền lóe sáng, "Tôi chỉ đưa anh đến phòng làm việc hoàn thành bản thảo rồi sẽ cho anh về, anh lại cho rằng sắp hi sinh vì nước hay sao?"
"........ Đúng vậy."
"Vậy anh mau đi đi!" Khưu Tuyền nhường cho Trịnh Viễn một con đường, nhìn Trịnh Viễn cắm chìa khóa vào cửa, còn hung tợn uy hiếp, "Vào đó năm phút thì đi ra ngoài, nếu dám trái lời, tôi liền nói cho Mễ Chu anh là ai."
"Rầm..." Trịnh Viễn không hé răng, chỉ đem cửa đóng mạnh vào.
Kỳ thật Trịnh Viễn không lo cho mình, mà là Mễ Chu, hắn suy đoán trong lòng số lượng bản thảo, đại khái cần mất khoảng hai ngày, Mễ Chu đang trong quá trình làm việc, hai con mắt đã tràn đầy tơ máu, nhìn qua là biết đã rất nhiều ngày không ngủ.
Ngay cả khi Trịnh Viễn đi vào phòng làm việc Mễ Chu cũng không biết, Trịnh Viễn gọi hai lần cũng không trả lời, Trịnh Viễn không có biện pháp, đành đi qua bỏ tai nghe của Mễ Chu ra.
"........... Viễn ca?"
Mễ Chu dụi dụi mắt mới nhìn rõ người trước mặt mình, sau khi thấy rõ rồi đại não mới từ từ hoạt động, hoảng hốt nói bừa một câu, "Viễn ca, ngày hôm qua em có đi ngủ a..."
"........" Rõ ràng là dấu đầu lòi đuôi.
"Anh nói với em, anh phải đi công tác, năm ngày." Trịnh Viễn dùng tay ám chỉ, quơ quơ trước mặt Mễ Chu, nhìn thấy Mễ Chu chỉ chăm chú nhìn vào tay mình, "Mấy ngày này em...."
"Mỗi ngày đúng 11h phải đi ngủ, mỗi ngày phải ăn ít nhất hai bữa cơm, không được ăn mì ăn liền hai ngày liên tục, ít nhất hai ngày phải đi ra ngoài đi bộ một lần, ít nhất hai ngày phải tắm một lần, không được ăn toàn đồ ăn vặt, mỗi ngày uống ít nhất hai chai nước."
Mấy từ này Mễ Chu đã sớm thuộc lòng, tại muốn mở miệng trước nói một lần cho có vẻ quyết tâm.
"......." Không còn cái gì để nói nữa, Trịnh Viễn nhìn nhìn bộ dáng trung thành và tận tâm của Mễ Chu, cũng không nói thêm gì nữa, thời gian kéo dài quá Khưu Tuyền sẽ không nể nang gì mà phá cửa xông vào, đến lúc ấy thì lộ hết cả,
Lưu luyến hôn trán Mễ Chu, vỗ vỗ đầu y, nói, "Chờ anh về a!"
Trịnh Viễn được đưa tới gian phòng Khưu Tuyền đặc biệt chuẩn bị... Thời gian không còn nhiều, Khưu Tuyền trực tiếp mượn một phòng bệnh của Từ Thương, ném đại thần vào trong đó, kéo màn, khóa cửa, như vậy là đại công cáo thành.
Bởi vì thân phận của Trịnh Viễn có chút vấn đề, bản thân cũng nhiệt tình yêu cầu, Trịnh Viễn không thông báo tìm trợ thủ. Mỗi bức vẽ đều do Trịnh Viễn tự mình hoàn thành, cho nên tốc độ so với họa sỹ truyện tranh bình thường luôn chậm hơn, nhưng các chi tiết đều vô cùng tinh tế, mỗi một nhân vật đều có nét đẹp riêng của mình.
Dù sao các chi tiết của 'Phong Cực' đều dựa trên hiện thực cho nên Trịnh Viễn vẽ cũng không quá khó, một chút hình ảnh ngưng kết trong ký ức của mình, mỗi khi nhớ lại tựa như mới hôm qua.
Câu chuyện lần này kể về việc lần ấy bọn hắn đi làm việc ở Tây Nam, lần ấy là cùng đối tác bên Đông Nam Á trao đổi tình báo, lão đại an bài nơi bàn bạc trao đổi tại một thông trang không thông thạo Hán ngữ tại Vân Nam, lần đó Trịnh Viễn dẫn đội, Lâm Hiên ở trên chỉ huy, trước khi đi, Lâm Hiên đã thông báo cho mọi người, chuyến đi này lành ít dữ nhiều, đều dặn mọi người gọi điện về cho gia đình.
Khi mọi người nhao nhao cầm điện thoại, Trịnh Viễn chỉ ngồi một góc điều chỉnh GPS, bởi vì hắn đâu có ai cần báo tin.
Khí hậu Vân Nam ẩm ướt, oi bức, nhiều ngày không mưa, trong đội ngũ đều là trang phục phòng bị, địa hình lại không quen, ngôn ngữ bất đồng, vận khí của mọi người kém cỏi nên đi lạc đến ba ngày, thời điểm nhìn thấy thôn trang, Trịnh Viễn đã khát nước đến không nói lên lời.
Nhưng địa điểm giao dịch lại không dễ tìm, sau khi giao dịch hoàn thành, mọi người đi đến Tây Song Bản Nạp gần sân bay quốc tế, khi đến sân bay, tất cả mọi người đều gọi về nhà báo bình an, Trịnh Viễn chỉ gọi một cú điện thoại cho Lâm Hiên báo nhiệm vụ hoàn thành.
Đời này, chí ít là trước khi 30 tuổi, đều là một mảnh tịch mịch.
Trịnh Viễn cũng từng nghĩ đến tương lai, khi mình về hưu sẽ tìm một người như thế nào làm bầu bạn, hắn vốn là người đâu vào đấy, luôn luôn nghĩ đến cái tiếp theo sau mỗi một chuyện. Ví dụ, khi hắn còn ở trong mạng lưới tình báo, hắn luôn nghĩ tới tương lai sẽ đem những sự kiện này vẽ lại, để không uổng phí một cuộc đời.
Nhưng hắn