Rốt cuộc cũng rõ ràng.
Trên thế giới này, không còn cái gì tươi đẹp hơn nữa rồi, mễ chu ngồi trên ghế đàn, ngẩng đầu nhận lấy nụ hôn của Trịnh Viễn.
Làn môi hơi lạnh, nhưng đầu lưỡi triền miên giao nhau liền tỏa nhiệt, loại nhiệt độ này, không khỏi làm cho Mễ Chu chìm đắm trong lồng ngực của Trịnh Viễn.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng lại có cảm giác vô cùng kỳ lạ, có thể do tư thế, lần đầu tiên giữa hai người có chênh lệch độ cao lớn như vậy. Khi Trịnh Viễn phủ lên môi, dường như Mễ Chu không thể động đậy, tất cả trọng tâm đều tập trung ở cánh tay Trịnh Viễn, mỗi lần hô hấp đều là hơi thở của Trịnh Viễn.
Yên ổn, ôn nhu, an tâm, tin cậy........ Mễ Chu không biết nên nói cảm giác này như thế nào, nhưng có một điều y chắc chắn, chỉ có cảm giác như vậy ở một người, chỉ có một mình Trịnh Viễn, nhắm mắt lại, y cũng biết, người đang đối mặt với mình chính là hắn.
"..........Viễn ca?.......... Ưm!"
Cảm giác đôi môi của Trịnh Viễn rời đi, Mễ Chu phát ra một chút giọng mũi bất mãn, mơ mơ màng màng mở mắt, lại cảm giác được mình đang lơ lửng, cứ như vậy bị Trịnh Viễn bế lên.
Trịnh Viễn tay trái nâng Mễ Chu, tay phải đậy lại cửa đàn, thuận thế ôm Mễ Chu lên trên đàn, động tác liền mạch, lưu loát, Mễ Chu còn chưa phản ứng kịp, lại một lần nữa hôn môi.
Đàn piano này vốn mua từ khi Mễ Chu bắt đầu học đàn năm bốn tuổi, về sau tự mình ở riêng cũng mang theo, cái đàn này vốn mang theo âm sắc riêng của y, giờ khắc này, Mễ Chu ngồi lên trên. Cảm giác lạnh lẽo cùng trơn nhẵn xuyên qua áo tắm khiến làn da có chút tê dại, loại cảm giác vừa thẹn thùng, vừa kích thích này khiến Mễ Chu không kiềm chế được bản thân, hai tay không tự chủ được mà vòng qua ôm lấy cổ Trịnh Viễn.
Nhiệt độ giữa hai người dần lên cao, trong phòng làm việc một mảnh tình sắc. Lúc Trịnh Viễn vào cũng không mở đèn, vừa lúc ấy, bầu trời vừa mưa trở nên trong trẻo, một mảnh trăng lấp lánh treo cao, ánh trăng nương theo khe hở của cửa sổ đi vào, càng làm khung cảnh trở nên kiều diễm.
Mễ Chu mặc áo choàng tắm, chỉ cần hơi động một chút liền tuột xuống eo, Trịnh Viễn hôn lên vành tai của Mễ Chu, đem thân trên của hai người dính sát vào nhau, để nhiệt độ cơ thể hòa tan vào nhau.
Đúng lúc này Trịnh Viễn dừng lại, Mễ Chu mở to mắt, trong đó có cả mê mang và khó hiểu.
"Viễn ca......."
"Chết tiệt, anh quên mất Từ Thương dặn, hôm nay em cần nghỉ ngơi."
"............."
"Còn nữa," Trịnh Viễn đặt tay lên trán của Mễ Chu, "Em hình như hơi sốt rồi, anh đi lấy thuốc cho em."
Trịnh Viễn nói xong, xoay người muốn đi, Mễ Chu gấp đến mức túm chặt tay hắn lại.
".........Vậy, em, em không muốn uống thuốc.... vận động một chút ra mồ hôi sẽ nhanh khỏi hơn."
"Nhưng mà......."
"Em, em không cần nghỉ ngơi," Mễ Chu gấp đến độ muốn khóc, nắm tay Trịnh Viễn không rời, tựa hồ như muốn chứng minh, "Em chỉ muốn anh."
Trịnh Viễn kiểm tra nhiệt độ thân thể, tỉ mỉ đánh giá Mễ Chu, tựa hồ còn chưa tin lời nói trong miệng vừa rồi Mễ Chu nói ra, Mễ Chu lại có chút khẩn trương nhìn Trịnh Viễn, hai người đều không nói gì, Mễ Chu thập chí còn có thể nghe thấy tiếng thở của Trịnh Viễn, còn bản thân mình tim cũng đập nhanh không kém chút nào.
Lúc ấy, khi không nhìn thấy xe của Trịnh Viễn trong bãi đỗ xe, Mễ Chu sợ hãi vô cùng, y sợ hãi Trịnh Viễn cứ yên lặng mà bỏ đi, sợ đến mức toàn thân run rẩy, y thật sự muốn, thật sự hy vọng có thể ở bên Trịnh Viễn cả đời.
Cảm giác này quá ấm áp, Mễ Chu không nỡ buông tay.
Lúc này, Mễ Chu vô cùng khẩn trương, y sợ hãi Trịnh Viễn sẽ đi mất, y cần chắc chắn rằng Trịnh Viễn không còn giận y, nếu Trịnh Viễn không tới, chắc gì sáng mai Trịnh Viễn đã còn là của mình.
Mễ Chu thấy Trịnh Viễn chậm chạp không có phản ứng, ôm lấy cổ hắn, tự mình chủ động hôn môi, nhưng Mễ Chu còn chưa đụng đến môi của Trịnh Viễn, cả người đã bị đè lại, chủ động quấn quýt, cạy mở kẽ răng của y, đầu lưỡi linh hoạt đi vào, tiến công thần tốc.
Kỳ thật, ban nãy Trịnh Viễn còn đang suy nghĩ, hắn chưa từng nghĩ tới, người bình thường chỉ bị đùa một chút thôi sẽ đỏ mặt, lại chủ động hướng hắn cầu hoan, hắn thật sự không phản ứng kịp. Mãi đến khi Mễ Chu đến gần, hắn mới đột nhiên giật mình.
Lúc này nếu không chủ động, vậy thì TM đích thị không phải là nam nhân, Trịnh Viễn hung hăng hôn, trong nháy mắt lời dặn của bác sỹ Từ Thương bị ném lên chín tầng mây.
Trịnh Viễn vừa hôn, tay lần mò cầm lấy Tiểu Mễ Chu đã sớm ngẩng đầu, nếu nói quản được chuyện này cái quan trọng chính là kỹ thuật, nhưng đối với Mễ Chu, loại tình huống này, có lên được hay không, kỹ thuật không phải là vấn đề chính, quan trọng là đối phương có phải người mình yêu hay không.
Hiện giờ là lúc thiên thời địa lợi, nhân hòa, tay của Trịnh Viễn có chút thô ráp, trên tay chi chít những vết chai, nhưng lúc này, những vết chai của hắn chính là đã hút đi tất cả sức lực của Mễ Chu, mỗi một lần vết chai lướt qua đỉnh phân thân, khoái cảm khiến Mễ Chu xụi lơ, không còn chút sức lực.
"....... Đừng mà........."
Mễ Chu ngồi trên piano, dựa đầu vào vai Trịnh Viễn, nhỏ giọng hừ hừ, Trịnh Viễn cho rằng y vô thức nói, không hề để ý, ngược lại càng tăng tốc thêm, không nghĩ tới Mễ Chu tiếp tục nói lần thứ hai, còn nắm lấy tay Trịnh Viễn, không cho hắn cử động.
"...... Mễ Chu?"
"........ Em......" Khuôn mặt của Mễ Chu đã đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu, ở dưới ánh trăng lại càng có vẻ khổ sở động lòng người, vô cùng ngon miệng, "Em không ... không muốn ra trước...... Em, em muốn chúng cùng nhau...."
Mặc dù Mễ Chu nói năng lộn xộn, nhưng nháy mắt Trịnh Viễn đã hiểu, hắn chạy vào nhà tắm lấy thuốc bôi trơn và áo mưa ra, rồi chạy nhanh vào, lúc lấy thuốc bôi trơn làm đổ một đống chai chai lọ lọ, Trịnh Viễn cũng chẳng thèm quan tâm.
Mễ Chu thấy Trịnh Viễn chạy ra chạy vào nhà y không khác nào nhà hắn, cứ như đã sống mấy chục năm ở đây rồi, không khỏi 囧 thầm trong bụng, cho nên mới có cuộc đối thoại dưới đây.
"........ Anh lấy ở đâu ra vậy?"
"Phòng tắm của em a, anh đã để vào từ lâu rồi mà, em không thấy sao?"
".........."
"Không cần quan tâm nhiều," Trịnh Viễn vừa khuếch