Phiên ngoại: Hạ Ẩn, Khưu Tuyền – 3
Khưu Tuyền chạy thẳng vào bệnh viện, lại nhẹ nhàng lẻn vào khu nội trú, theo lối ban công mà vào phòng bệnh của Hạ Ẩn.
Khi y rơi xuống đất vô cùng nhẹ nhàng, một chút thanh âm đều không có, đang nghĩ xem nên làm cách nào để dọa tiểu thiếu gia kia, không nghĩ tới Hạ Ẩn lại đi tới trước mặt y.
"Cậu tới rồi."
Khưu Tuyền có chút xấu hổ, cười cười, đi đến bên giường của Hạ Ẩn.
"Tớ còn tưởng cậu ngủ rồi a, cho nên mới theo lối đó........"
"Tớ đã nói sẽ chờ cậu tới, cho nên không ngủ."
Khưu Tuyền há hốc miệng, lại không biết nói gì, gió mùa hè về đêm có chút hơi lạnh, mỗi khi đến mùa hè, khi đi ngủ Hạ Ẩn sẽ không đóng cửa sổ, đôi khi sẽ bị muỗi chích đầy người, Khưu Tuyền không chỉ cười nhạo một lần, nói hắn đã mất tiền ở phòng bệnh xa hoa, có máy điều hòa còn không thèm dùng.
Bất quá Hạ Ẩn không thèm để ý đến mấy lời Khưu Tuyền lạm nhảm, vẫn luôn mở cửa sổ, cho nên trong phòng lúc nào cũng vo ve muỗi, Hạ Ẩn nói rằng hắn thích gió tự nhiên, không thích hơi lạnh của điều hòa. Khưu Tuyền hỏi có cái gì khác nhau đâu, Hạ Ẩn không nghĩ ngợi mà trả lời ngay, hương vị bất đồng.
Kỳ thật Khưu Tuyền đã sớm phát hiện, Hạ Ẩn không chỉ có đôi mắt đẹp, cái mũi cũng tinh xảo mà còn vô cùng tinh ý. Có một lần Khưu Tuyền cùng với nhiều khác cùng đi vào, Hạ Ẩn giữ Khưu Tuyền ở cửa nói đã đến rồi, về sau y hỏi Hạ Ẩn làm sao có thể nhận ra được, biểu tình của Hạ Ẩn vô cùng tự nhiên.
"Cậu và bọn họ hương vị bất đồng."
Khưu Tuyền có chút không hiểu bản thân mình có bao giờ dùng nước hoa, ở đâu ra mà có mùi mới chả hương vị, y nắm chặt cái mũi của Hạ Ẩn, tiến đến gần hỏi, mũi cậu là mũi chó sao, phân biệt người ta vào mùi, cơ mà Khưu Tuyền vẫn cố gắng sống chết hỏi hương vị của y là hương vị gì.
Hạ Ẩn thật sự cẩn thận suy nghĩ, sau cùng lại là lắc đầu.
"Không biết."
"......"
Khưu Tuyền đợi một lúc lâu chỉ được một cái đáp án như vậy, suýt nữa thì té ngửa ra, rất không dễ dàng mà đứng vững, dở khóc dở cười hỏi Hạ Ẩn, vậy làm sao mà hắn biết đấy là hương vị của y.
"Chỉ cần là hương vị của cậu," Hạ Ẩn cố chấp nói, "Tớ liền biết ngay."
Hai người lại trầm mặc, Khưu Tuyền phát hiện, chỉ cần đứng trước mặt Hạ Ẩn, cơ hồ sẽ không tập trungđược vào cái gì, vừa rồi mới chạy trốn, lại nghĩ đến Hạ Ẩn có cái mũi thần kỳ.
Khưu Tuyền thấy hơi mệt, muốn lên giường Hạ Ẩn ngồi lại nhớ ra sách mang theo, vội vàng lấy ra.
"Lại, lại đây, tớ có quà cho cậu!" Khưu Tuyền đem sách nhét vào tay Hạ Ẩn, "Có thích hay không?"
"Thích," Hạ Ẩn nhìn lướt qua, bật thốt lên một câu khẳng định, lại nghiêng đầu suy nghĩ, bổ sung thêm một câu, "Cậu đưa cái gì tớ cũng thích."
"Thích là được, thích là tốt," Khưu Tuyền cao hứng lại đứng lên, đột nhiên phát hiện không khí không thích hợp, vì thế liền ho nhẹ, sau đó dặn dò Hạ Ẩn, "Tớ đưa cho cậu, nhất định phải bảo quản thật tốt, sau này gặp lại, cậu phải lấy ra cho tớ xem."
"Được!"
Một chữ 'được' không hề do dự, lưu loát rõ ràng, lúc ấy Hạ Ẩn đã tin rằng, không có gì có thể chia cắt bọn hắn, nhất định sẽ có ngày nào đó gặp lại.
"Có điều. Tớ muốn cậu lưu lại cho tớ một thứ gì đó mà người khác không thể lấy đi được." Ngữ khí của Hạ Ẩn nhàn nhạt, hắn nhìn về phía Khưu Tuyền, trong ánh mắt lóe lên tất cả chờ mong.
"Cái gì được?"
"Cậu dạy tớ một động tác tâng bóng đi!"
"Lần đầu tiên tớ nhìn thấy cậu, là khi cậu ở đó đá banh," Hạ Ẩn giải thích, "Lúc đó có rất nhiều người vây quanh cậu để xem, tớ cũng vậy, khi đó cậu đã ngoắc tay với tớ, hỏi tớ có muốn chơi cùng cậu hay không."
"Tớ......."
"Về sau cậu lên đây, ngày ngày chơi với tớ, vô luận là tớ có đi kiểm tra, trị liệu hay là đọc sách, chơi game đều có cậu bên cạnh. Nhưng lại không còn thấy cậu đá bóng."
"Tại vì trong phòng bệnh không tiện a." Nói tới đây Khưu Tuyền xấu hổ sờ sờ cái mũi, nói thật ra thì hắn quên mất chuyện đá bóng, vì đồ chơi của Hạ Ẩn thứ nào cũng tốt, tâm tính của trẻ con mà, hứng thú luôn dễ dàng bị thứ thú vị mới mẻ thu hút.
"Cho nên cậu dạy tớ một động tác đơn giản đi," Hạ Ẩn vẫy tay, "Giờ mà luyện tập ở đây sẽ bị nghe thấy mất, chúng ta xuống dưới lầu đi!"
".......Không được!!!!!!!!"
Khưu Tuyền hô to ra tiếng, phát hiện mình nói lớn quá mà vội vàng bụm miệng, thấy không có ai phát hiện mới hạ giọng nói với Hạ Ẩn, "Cậu làm sao có thể xuống lầu a? Cậu quên chân của cậu không chịu được xung đột va chạm à? Y tá nói mà cậu quên rồi sao? Làm sao tớ có thể hại cậu được!"
Khưu Tuyền nói một hơi, hi vọng Hạ Ẩn ngừng ý nghĩ trong đầu lại.
"Hiện tại hàm lượng canxi trong cơ thể của tớ đã tăng lên rất nhiều."
"Nhưng mà....."
"Tớ chưa từng xuống lầu, càng chưa từng đứng trên sân thể dục."
"Nhưng mà......"
"Tớ biết ngày mai cậu phải đi rồi, để lại cho tớ một chút đặc biêt cũng không được sao?"
".........."
"Tớ đảm bảo, tớ nhất định sẽ cẩn thận, tớ đảm bảo!"
"Được được, tớ đồng ý với cậu!" Giọng nói của Khưu Tuyền mang theo chút hổn hển, "Tớ đồng ý với cậu là