Trịnh Viễn làm rơi đũa xuống "cốp" một cái, Mễ Chu sợ tới mức co rụt cổ, hai mắt tội nghiệp nhìn Trịnh Viễn.
"Cậu đặc biệt thế này sao còn phải tìm cái con bò Tề Hải kia làm gì, chờ bị người ta đá đi sao, kết quả còn bị cái tên kia coi là bất nam bất nữ, cái thể loại này tốt đẹp sao?"
TT^TT có điều đây chỉ là tiếng lòng của Trịnh Viễn đang hoạt động, hắn cực cực muốn đem mấy lời này tống ra ngoài, nhưng lại cảm thấy lời này đả thương người khác nặng nề quá, bây giờ Mễ Chu còn chưa biết cái gì, nếu đã biết thì tốt, tuyệt đối không nên nói linh tinh, sẽ phá hoại hình tượng cao lớn vĩ đại trong lòng Mễ Chu, Mễ Chu là người nặng tình, hắn không nên dại dột tìm chết.
"Là học trưởng của cậu sao? Mau đi đi, không phải tính tình của hắn không tốt lắm sao, đừng làm hắn chờ sốt ruột."
Ngoài mặt thì nói như vậy, nhưng trong lòng chua xót đến cực điểm, đây là chuyện gì, thời điểm Trịnh Viễn nhìn chằm chằm Mễ Chu, y còn đang vô tư suy nghĩ.... "Hai người gặp mặt ở chỗ nào, có xa không? Để tôi lái xe đưa cậu đi."
Mễ Chu đang suy nghĩ chuyện của Tề Hải vừa xảy ra, Trịnh Viễn lại nói như vậy ít nhiều cũng khiến tâm lý đấu tranh không ít, Mễ Chu thật không chú ý tới, lời lẽ của Tề Hải vừa rồi không hề dễ nghe..... Nói năng khách khí, ngữ khí nóng giận như phun lửa, Mễ Chu nghĩ nghĩ, cũng không biết mình đã chọc tới hắn cái gì, cũng lâu lâu rồi không hề gặp mặt, gửi tin nhắn đều đúng chuẩn mực, cho dù là muốn trêu chọc cũng không có cơ hội.
Duy nhất có chút rắc rồi đó là chuyện sinh nhật, ấy, đúng ra, người không tới là Tề Hải, người nên tức giận đúng ra phải là Mễ Chu chứ, Tề Hải lại hùng hổ như vậy là sao.
Mễ Chu cũng không kịp nghĩ nhiều, áy náy với Trịnh Viễn một chút, nhanh chóng lấy ví tiền, chìa khóa, rồi xoay người bỏ chạy, chạy đến cửa lại quay lại, mở tủ lạnh lấy bánh ngọt mang đi.
"Cậu mang theo cái này để làm gì?" Trịnh Viễn ở phía sau hỏi.
"Tôi.... muốn cũng Tề Hải ăn."
Mễ Chu nói xong câu đó liền xoay người bỏ chạy, trong lòng y vô cùng xin lỗi Trịnh Viễn, người ta ngày hôm qua đã cùng y đón sinh nhật, buổi tối lại chăm sóc cho một kẻ say như chết là mình, làm cho ngươi ta một bữa cơm gọi là cảm tạ, ăn được nửa bữa liền cắp mông đi, về tình về lý mà nói đều quá tệ đi.
Nhưng là chuyện liên quan đến Tề Hải, Mễ Chu không suy nghĩ được nhiều như vậy, thói quen đã trở thành thâm căn cố đế, thời điểm trước kia, Mễ Chu cùng Tề Hải tham gia vào một CLB nhỏ, Mễ Chu chỉ trễ 5 phút Tề Hải đã hơi nhíu mày, đừng nói đến chuyện không gặp mặt mà Tề Hải sẽ càng tức giận hơn.(đoạn này khó quá)
Mễ Chu ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi nhà, thang máy không hiểu vì sao lại không hoạt động, y liền chạy thang bộ, chạy đến tầng cuối cùng, hai mắt cũng hoa lên, mắt cá chân vừa trẹo, suýt chút nữa lăn xuống.
May mà Mễ Chu kịp thời bắt được lan can, giữ được thăng bằng, mới may mắn không để mình lăn xuống, chạy đến dưới lầu, y không quản chân đau, bắt được một chiếc taxi liền nhảy đi lên.
Báo tên khách sạn, xe taxi bắt đầu chạy, Mễ Chu mới thả lỏng tinh thần. Vốn định nhìn xem bánh ngọt có còn nguyên vẹn, sau đó lại cảm thấy mắt cá chân truyền đến cảm giác đau đớn.
Mễ Chu lấy tay đè lại, hẳn là đã sưng, nhưng lúc này tâm tình không ổn định, đau đớn trên cơ thể cũng đột nhiên lùi lại, Mễ Chu dùng hai tay xoa xoa, chỉ một lát cảm giác đã tốt hơn rất nhiều.
Xe taxi dừng lại, Mễ Chu một giây cũng không dám chậm trễ, trả tiền cũng không nhớ đến lấy lại tiền lẻ, hướng chỗ Tề Hải mà chạy, vừa chạy vừa đánh giá khách sạn này, không biết mình có mang theo đủ tiền hay không. Trước kia cùng Tề Hải cũng đã trải qua những chuyện tương tự, lúc ấy Mễ Chu vẫn còn chưa nổi danh, tiền bạc cũng không có nhiều, lúc gọi người ta đến thnah toán, y thiếu chút nữa đã bị Tề Hải bán ở quán bar.
Mễ Chu chạy đến phòng hẹn, phát hiện cửa đóng chặt, bên trong loáng thoáng truyền ra thanh âm nữ nhân khóc, nghe thấy, Mễ Chu lại càng căng thẳng, y lui một bước, xác định tên phòng, sau đó mới giơ tay gõ cửa.
"Tề Hải, em là Mễ Chu."
"Vào đi."
Mễ Chu đẩy cửa đi vào, Tề Hải đang ở bên trong, có điều không phải đang ở một mình, trong lòng hắn đang ôm một cô gái, cô gái núp trong lòng Tề Hải, hai vai hơi run run, giống như đang khóc, nhưng bởi vì dấu mặt trong lòng Tề Hải, Mễ Chu không thấy rõ mặt.
"Mễ Chu, cậu không biết cô ấy sao?" Tề Hải nhịn xuống tức giận, "Nàng là Tiểu Mỹ."
"Không, không biết...."
Là bạn học sao? Mễ Chu nhớ lại, bất quá là bạn học cũng sẽ không biết đi, vô luận là trung học hay đại học, Mễ Chu chỉ tâm tâm niệm niệm duy nhất một người, bây giờ bạn học ở trong trí nhớ, may ra được 10 khuôn mặt, vừa nghĩ đến đây Mễ Chu trong lòng liền chua chát, ánh mắt không tự chủ nhìn chằm chằm mũi chân ngẩn người.
Nhìn đến bộ dáng ấp úng của Mễ Chu, Tề Hải càng tức giận, không biết? Không biết còn gọi người khác đến đe dọa nàng. Nếu y quen biết chẳng phải sẽ cho người đến giết nàng sao. "Cậu thật sự không biết Tiểu Mỹ?"
"Học trưởng, em lừa anh cái này để làm gì? Mà anh cũng biết, em không hề nói dối."
Bộ dáng Mễ Chu đích thực không giống như đang nói dối, Tề Hải càng nghĩ càng buồn bực, vậy cái người kia rảnh rỗi đi tìm bạn gái mình gây phiền toái làm gì? "Đúng rồi, cậu có biết Trịnh...."
Tề Hải vừa mới nói cái họ đã bị mỹ nữ trong lòng ngăn lại. Mỹ nữ kéo thấp đầu Tề Hải xuống, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng nói, "Trịnh Viễn không cho em nói tên của hắn."
"Em sợ hắn làm cái gì? Nói rõ ràng không phải càng tốt."
"Xuất thân của Trịnh Viễn không hề đơn giản." Mỹ nữ suy nghĩ đến thời điểm cái bút máy bay tới mà sợ, "Trước hết đừng nên trêu chọc hắn, nói không chừng gặp phải hắn, chúng ta chết thế nào cũng không ai biết, hôm nay gọi cậu ta đến không phải vì cùng y ngả bài sao."
Tề Hải cân nhắc một phen, rất nhanh nhận ra việc nào quan trọng, hắn vỗ vỗ đầu mỹ nữ, an ủi nàng đôi câu, xoay người đối mặt Mễ Chu.
"Mễ Chu, chúng ta đã cùng nhau gần một năm rồi."
"Chín tháng mười tám ngày." Mễ Chu trả lời nhanh chóng.
"Vậy cậu thích tôi đã bao lâu?"
"Bảy năm lẻ hai tháng."
"Chuyện này.... Cậu có thể đừng thích tôi nữa được không?"
"Tề Hải," Mễ Chu đem bánh ngọt vứt đi, bộ dáng nửa cười nửa không, "Anh nói đây là tiếng người sao?"
Mễ Chu đi một hồi lâu, Trịnh Viễn vẫn còn ngồi tại bàn ăn, cho đến khi đồ ăn đã lạnh, hắn mới từ từ bưng bát đũa, ăn hết sạch sẽ.
Không biết giờ Mễ Chu thế nào.... Trịnh Viễn vừa rửa bát vừa nghĩ, bây giờ Tề Hải gọi cậu đi, khả năng ngả bài rất lớn, tính tình Mễ Chu mềm yếu, không biết có khóc lóc hay không.
Trịnh Viễn càng nghĩ càng phiền toái, rửa xong bát liền ngồi ở ghế sofa một hồi, đột nhiên đứng dậy, muốn đi tới cái khách sạn kia nhìn một cái, mà lại nhớ ra, căn bản