Trên đường trở về nhà trọ, cả người Lam Hạo Nguyệt đầy máu, quần áo xốc
xếch, còn Trì Thanh Ngọc bên cạnh nàng tuy trẻ tuổi tuấn tú, nhưng người ngoài chỉ cần nhìn vào dáng đi là biết mắt chàng đã mù. Vì vậy hai
người vừa bước vào, những người xung quanh liền bàn tán xôn xao.
Đã qua lại gặp gỡ nhau vài lần nhưng đến lúc này Lam Hạo Nguyệt mới chính
thức nhìn dáng dấp của chàng dưới ánh sáng mặt trời. Rời khỏi sự bao phủ của màn đêm, dù thần thái của Trì Thanh Ngọc vẫn thản nhiên, nhưng con
ngươi vắng lặng, tầm mắt ngưng trọng, rõ ràng không giống người bình
thường.
Lam Hạo Nguyệt bỗng có cảm giác suy sụp vô hình.
Bấy giờ nghĩ tới sự đối chọi gay gắt và chỉ trích chàng trước đây, nàng
bỗng cảm thấy hình mình đã chiếm được tiện nghi nhiều lắm. Đây không
phải phẩm hạnh mà một cô gái giang hồ nên có.
Vì thế suốt đường, nàng cố gắng không nói nặng nói nhẹ gì chàng nữa, như
muốn dùng điều này để bù đắp sự rạn nứt trước đây. Tuy có sự chỉ dẫn của nàng, nhưng Trì Thanh Ngọc vẫn giữ thói quen khi đi đường không nói
chuyện của mình. Lam Hạo Nguyệt lại sợ quấy rầy lần nữa, đứng cách chàng một chút theo bản năng.
Chưa về đến nhà trọ thì có một đội kỵ mã đang rẽ ngang qua, người dẫn đầu
nhìn thấy bóng lưng của Lam Hạo Nguyệt từ sau, cất giọng gọi lớn.
Lam Hạo Nguyệt nghiêng người nhìn, thì ra đúng là cậu em họ Đường Ký Huân.
Cậu vừa giục ngựa chạy tới vừa sai thủ hạ mau chạy về thông báo. Lam Hạo Nguyệt muốn nói cho Trì Thanh Ngọc nhưng chàng đã nghe thấy động tĩnh
từ trước, không đợi nàng lên tiếng đã dừng lại đứng sang một bên.
“Chị Hạo Nguyệt, tụi em tìm chị khổ quá!” Đường Ký Huân tung người nhảy
xuống ngựa, thấy cả người nàng đầy máu, không khỏi cả kinh, “Chị bị
thương? Là người của Đoạt Mộng lâu gây ra sao?”
Lam Hạo Nguyệt rũ mắt nói: “Tối qua sau khi chị và em tách ra thì bất ngờ
gặp phải tập kích, bị bọn chúng đưa tới nơi khác… Vết thương này không
quan trọng lắm, vẫn chưa đến xương.”
Đường Ký Huân thở dài một hơi, lại đưa mắt nhìn Trì Thanh Ngọc vẫn im lặng không nói, kinh ngạc hỏi: “Vị này là?”
Lam Hạo Nguyệt nhìn Trì Thanh Ngọc, hai mắt chàng khép hờ, vẻ mặt hờ hững,
chẳng giống như muốn trả lời chút nào. Lam Hạo Nguyệt nhớ tới chàng từng nói không muốn nói ra thân phận, nay trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, nàng cũng chẳng biết phải lấp liếm thế nào.
“Lúc bọn người của Đoạt Mộng lâu muốn giết chị, chính anh ta đã ra tay giúp
đỡ… Ký Huân, chúng ta vẫn nên về Đường môn trước rồi hẵng nói sau.” Lam
Hạo Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói vậy cho qua.
Dù sao Đường Ký Huân vẫn chỉ là một cậu bé đơn thuần, không suy nghĩ gì,
vui vẻ đáp vâng, quay đầu gọi thủ hạ mang tới hai con ngựa tốt.
“Chị và vị công tử này lên ngựa đi, chúng ta lập tức về lại Đường môn.”
Lúc Lam Hạo Nguyệt nhận dây cương từ hạ nhân, không khỏi ngẩn người. Đường
Ký Huân hoàn toàn không để ý tới tình hình của Trì Thanh Ngọc, lần này
nàng phải khó xử rồi.
“Chị Hạo Nguyệt?” Đường Ký Huân đã tự lên ngựa lại, thấy Lam Hạo Nguyệt và
chàng trai áo xanh vẫn đứng yên tại chỗ, không khỏi ngẩn ra.
“Tôi không đến Đường môn.” Bỗng nhiên Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói, sau đó lập tức lùi lại một bước.
“Thế anh không muốn tìm Hoàn Nhi nữa à? Đến Đường môn, không phải càng có
nhiều người hơn sao?” Lam Hạo Nguyệt xoay người thấp giọng, cố gắng
không kinh động tới người khác.
“Có lẽ con bé đã trở về nhà trọ.” Khi nói vậy chàng vẫn không chắc lắm, nhưng vẫn kiên trì ý kiến bản thân.
Hai người thì thầm ở ven đường, Đường Ký Huân nhíu mày nhìn Trì Thanh Ngọc, khi ấy mới mơ hồ cảm thấy ánh mắt của chàng có vẻ hơi mơông lung. Lúc
này một đoàn người ngựa từ sau chạy tới, rầm rập, dáng vẻ vô song của
Đường Vận Tô rất thu hút sự chú ý của người khác.
“Mẹ!” Đường Ký Huân thấy mẹ tới rồi, vội vàng tiếng ra đón. Sau khi Đường Vận Tô nghe con trai báo cáo sơ qua, lập tức thúc ngựa đến ven đường. Lam
Hạo Nguyệt nhịn đau hành lễ, nói: “Dì ba, có phải Định nhan thần châu đã được trả về rồi ạ?”
Đường Vận Tô khẽ vuốt cằm, mắt đảo qua Trì Thanh Ngọc, chậm rãi nói: “Hạo Nguyệt, nghe nói chàng trai này đã cứu cháu à?”
Lam Hạo Nguyệt gật đầu, muốn giới thiệu Trì Thanh Ngọc thì lại nghe Đường
Vận Tô nói: “Cậu bạn trẻ, có phải đi chung với cậu còn có một bé gái,
mặc áo đỏ, chừng mười ba mười bốn tuổi không?”
Trì Thanh Ngọc ngẩn ra, nhíu mày hỏi: “Vâng. Sao tiền bối lại hỏi như vậy?”
Đường Vận Tô nói: “Đêm qua có kẻ dùng bồ câu đưa tin, gởi thông báo tới, nói
cô bé này đang chịu sự khống chế của Đoạt Mộng lâu. Chúng tôi hỏi từ đầu đến cuối thì thấy trong Đường môn không mất tích bé gái nào như vậy.
Nhưng có bảo vệ nhớ được bộ dáng cô bé mang trả Thần châu đúng là như
thế. Ký Dao lại nói, đêm Thần châu bị trộm mất, quả chính là cô bé này
đã đi bên cạnh một chàng trai áo xanh, lại còn từng đánh nhau với đám
người Đoạt Mộng lâu.” Nói tới đây, dì đưa mắt đánh giá chàng một hồi,
“Xem ra, cậu chính là đệ tử của Thần Tiêu cung đấy sao?”
Ngón tay Trì Thanh Ngọc siết chặt, không trực tiếp trả lời dì mà vội hỏi lại: “Sao bọn họ lại bắt Hoàn Nhi?”
“Theo tôi thấy, có lẽ vì đêm qua các người đánh nhau với Chính Ngọ, đoạt lại
ngọc, bọn chúng hiểu lầm hai người là thân bằng của Đường môn. Vì thế
bắt Hoàn Nhi, muốn uy hiếp…”
“Uy hiếp gì?”
Đường Vận Tô nhìn bốn phía, thấy tuy xung quanh đều là đệ tử Đường môn nhưng
dù sao cũng là đang ở ngoài đường, chỉ nói: “Chúng ta về lại Đường môn
rồi hẵng nói tiếp.”
“Tôi không tiện đến, xin tiền bối mau sớm cho hay.” Trì Thanh Ngọc quả quyết.
Đường Vận Tô hơi ngạc nhiên, xưa này dì nói sao phải vậy, không ngờ lại bị
chàng trai này từ chối ngay trước mặt mọi người, trong lòng không thoải
mái lắm, trầm giọng nói: “Ý của bọn chúng rằng, nếu muốn giữ được sự an
toàn của cô bé kia, phải lấy Thần châu để trao đổi.”
Trì Thanh Ngọc cả kinh. Thần châu được Hoàn Nhi trả về Đường môn, nay Đoạt
Mộng lâu quay lại uy hiếp, còn mình thì lại chẳng lôi ra được bảo vật
Thần châu nào thuộc về Thần Tiêu cung.
Lam Hạo Nguyệt nghe đến đấy, rốt cuộc hòn đá trong lòng cũng rơi xuống,
rạng rỡ nói: “Dì ba, không phải Thần châu đang ở trong tay chúng ta sao? Nếu vậy thì chúng ta lấy Thần châu để đổi lấy, đưa Hoàn Nhi về là được
rồi.”
Đường Vận Tô nhăn mặt nhíu mày, dì vốn không muốn đả động tới chuyện này, là
Trì Thanh Ngọc sai khi bảo cô bé đến báo. Nay trước mặt tất cả mọi
người, dì không muốn nói ra ý kiến thật của mình, chỉ thản nhiên bảo:
“Hạo Nguyệt nghĩ quá đơn giản rồi, đó là lời của Đoạt Mộng lâu, nào có
thể tin hoàn toàn? Đến lúc đó chỉ sợ Thần châu bị cướp mất mà cũng chẳng cứu được người, toi công mà lại bị kẻ trong giang hồ cười chê.”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra: “Nhưng nếu không phải vậy…”
“Được rồi, bớt nói chuyện lạc đề, nếu cậu bạn trẻ này muốn cùng chúng tôi về
lại Đường môn, tôi rất hoanh nghênh. Đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nghĩ ra phương pháp khác…” Đường Vận Tô vừa nói, vừa quay ngựa muốn quay về.
Cả đoàn người thấy Đường Vận Tô muốn đi, liền thúc ngựa chuẩn bị mở đường
về phủ. Lam Hạo Nguyệt cũng muốn mau mau trở về, thấy Trì Thanh Ngọc vẫn còn chống gậy đứng đó, chẳng còn cách nào kéo tay áo chàng, thấp giọng: “Trì Thanh Ngọc, tôi đưa anh đi.”
“Không cần.”
Chàng bất ngờ mở miệng, bướng bỉnh giãy khỏi nàng, hướng thẳng về trước, gằn
từng chữ: “Cảm ơn các người đã báo cho tin này. Chuyện của Thần Tiêu
cung, không cần phiền Đường môn ra tay tương trợ. Tôi sẽ tự nghĩ biện
pháp giải quyết, xin từ biệt ở đây.”
Mọi người xì xào bàn tán, trên mặt Đường Vận Tô có vẻ bất mãn, đôi mắt sắc sảo nhìn chàng, đột nhiên nói: “Mắt cậu sao thế?”
Lam Hạo Nguyệt hơi ngạc nhiên, Trì Thanh Ngọc khẽ rũ mắt, bình tĩnh đáp: “Không nhìn thấy.”
Trên mặt mọi người đều tỏ ra rất ngạc nhiên, Lam Hạo Nguyệt lúng túng nói:
“Dì ba, anh ấy mà không có sự chăm sóc của Hoàn Nhi, sẽ khó ở ngoài…”
“Tôi đã nói không cần các người nghĩ cách thay.” Trì Thanh Ngọc nặng nề gắt, tay lại đẩy Lam Hạo Nguyệt ra, tự mình chống gậy bước về trước. Hiện
xung quanh đều là đội kỵ mã của Đường môn, mọi người thấy chàng đang
muốn đi tiếp về trước, liền rối rít lùi ra hai bên, nhất thời ngựa hí
vang, tiếng người ầm ĩ.
Lam Hạo Nguyệt thấy cái
tính kì quái của chàng lại nổi lên, vội đuổi theo,
nghiêm mặt nói: “Trì Thanh Ngọc, bản thân kiêu ngạo thì thôi đi, chẳng
lẽ anh muốn mặc kệ tính mạng của Hoàn Nhi sao?”
Trì Thanh Ngọc lạnh lùng nói: “Đường môn ra tay và tôi ra tay thì có gì khác nhau?”
“Một mình anh biết đi đâu mà tìm?!” Thật ra nàng cũng chẳng có bao nhiêu
nhiêu tình cảm với Hoàn Nhi, nhưng khó có thể hiểu nổi suy nghĩ của
chàng trai trước mặt này.
Trì Thanh Ngọc mím chặt môi, chẳng đáp một câu.
Đường Ký Huân thấy thể, không kiềm được mà nói với Đường Vận Tô: “Mẹ, lúc
trước nhờ anh ta đã đoạt được Thần châu từ tay Chính Ngọ, sao chúng ta
không lấy Thần châu để làm mồi, dẫn dụ người của Đoạt Mộng lâu?”
Đường Vận Tô nhíu mày thật sâu, liếc con trai, thấp giọng trách: “Con thì
biết cái gì?! Sau khi Thần châu được trả về, mẹ đã mang tặng nó cho bà
ngoại con, sao có thể đòi lại?”
Đường Ký Huân lúng túng ngậm miệng, mà lúc này lại có người thúc ngực chạy
tới, thì ra Đường lão phu nhân biết Hạo Nguyệt đã thoát khỏi nguy hiểm,
liền sai người tới đón.
Mọi người đều đang chờ Lam Hạo Nguyệt, mà nàng lại đang đứng bất động cùng Trì Thanh Ngọc ở ven đường.
Dù Lam Hạo Nguyệt có thể nhận thấy Đường Vận Tô không đồng ý giao Thần
châu ra, nhưng vẫn nghĩ rằng dì không thể không xuất lực. Mặc dù không
thể lấy Thần châu để đổi được tính mạng Hoàn Nhi về, nhưng Đường môn
chịu phái nhân thủ giúp Trì Thanh Ngọc một chút thì chẳng phải cũng là
một cách đó sao?
Ấy nhưng chàng trai này cứ như đang chui vào ngõ cụt, dù thế nào cũng không chịu quay lại cùng nàng.
Thấy mọi người xung quanh đều tỏ ra sốt ruột, lại nhìn Trì Thanh Ngọc đứng
lặng im không nói ở đó, không kiềm nén nỗi căm tức: “Được, nếu anh đã
không cảm kích thì chúng tôi đi trước vậy!”
Chàng hơi nghiêng mặt, tựa như không hề nghe thấy lời của nàng.
“Hạo Nguyệt, bà ngoại đang chờ con, chớ dằng dưa kéo dài.” Đường Vận Tô nhàn nhạt nói một câu, vung tay lên, dẫn mọi người hướng về Đường môn.
Tâm tình Lam Hạo Nguyệt rất sa sút, xoay người lên người, theo đội nhân mã
từ từ rời khỏi con đường nhỏ ở thôn. Từ lúc nàng bắt đầu rời đi, Trì
Thanh Ngọc vẫn lẳng lặng đứng giữa đám người ầm ĩ, như thể mọi chuyện
chẳng liên quan gì tới chàng, chỉ chực chờ bọn họ rời đi, chàng sẽ được
thanh tĩnh.
Đội kỵ mã càng lúc càng xa, Lam Hạo Nguyệt vốn nghĩ mình nên tránh xa con
người ngoan cố không hiểu lẽ phải này. Đáng ra tâm trạng phải cảm thấy
nhẹ nhõm hơn, nhưng chẳng biết vì sao, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc, nàng
bỗng cảm thấy buồn bực khó chịu khôn xít.
Cuối cùng không chịu được mà ghìm cương, nói: “Dì ba, nhờ dì quay lại bảo với bà ngoại rằng con sẽ về sau!”
“Con muốn làm gì thế?” Đường Vận Tô ngẩn ra, lúc quay sang thì thấy nàng đã quay đầu ngựa, hướng về lối cũ phóng như bay.
***
Lúc quay trở lại chỗ ban nãy, Trì Thanh Ngọc vẫn chưa đi xa.
Nàng ở trên ngựa nhìn thấy bóng lưng chàng đằng xa, vác Cổ kiếm, cầm gậy
trúc trong tay, một mình lẻ loi trên con đường mòn hoang vắng.
Người ở đây thưa thớt, có lẽ tìm được người hỏi đường cũng là hi vọng xa vời đối với chàng.
Nắng nhàn nhạt chiếu lên người, trên đường, chàng hơi ngẩng mặt, bước từng bước về trước.
Con ngựa lông đỏ hí vang, Lam Hạo Nguyệt cưỡi ngựa đến phía sau chàng, nhưng không mở miệng ngay.
Chàng vẫn duy trì trạng thái không nói một lời như cũ, như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Chàng đi chậm ở trước, nàng giục ngựa theo sau, mãi khi tới ngã ba.
“Phía trước có hai con đường, anh muốn đi đường nào?” Lam Hạo Nguyệt không kiềm được, lên tiếng trước.
“Cảm phiền đừng đi theo tôi.” Trì Thanh Ngọc trầm giọng nói.
Lam Hạo Nguyệt suýt nữa bị chàng bức điên, cau mày nói: “Trì Thanh Ngọc,
anh có thể thông suốt một chút được không? Dù rằng dì tôi không đồng ý
lấy Thần châu ra ngay nhưng cũng nói là sẽ cho nhân mã của Đường môn tới giúp anh mà…”
“Tôi không cần sự trợ giúp của Đường môn.” Chàng cắt ngang lời nàng một cách chẳng hề lưu tình.
Lam Hạo Nguyệt lại cảm thấy không vui: “Anh thanh cao thế à? Có phải ngày thường đều không để ai vào mắt?”
“Thật xin lỗi, vốn mắt tôi không thấy được ai.” Chàng lạnh lùng nói.
“Anh…” Lam Hạo Nguyệt khựng lại, thấp giọng, “Ý tôi không phải như vậy.”
Nàng thúc ngựa tới cạnh, nhìn vẻ mặt bướng bỉnh tự chịu trách nhiệm của
chàng, không nén nổi mà thở dài: “Anh lo cho Hoàn Nhi, thế sao không thể thật sự suy nghĩ cho an toàn của cô bé mà lại như giận hờn tự bỏ đi một mình? Tôi biết anh tự thấy kiếm thuật của mình bất phàm, nhưng bây giờ
người của Đoạt Mộng lâu mang Hoàn Nhi đi đâu anh cũng chẳng biết, cứ
tiếp tục thế này, chẳng phải là hại cô bé sao?”
Chàng trầm mặc một lát, nói: “Tôi không muốn nhận sự bố thí của người khác.”
“Sao anh lại có thể nghĩ như vậy?” Lam Hạo Nguyệt dằn sự nôn nóng trong
lòng, tìm lời khuyên bảo, “Không phải anh cũng giúp Đường môn đoạt lại
Thần châu rồi sao? Coi như có qua có lại thôi mà…”
Vẻ mặt xưa nay vẫn luôn nghiêm túc nay lại lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nhưng không biết tại sao, nụ cười này có cả vẻ trào phúng.
“Cám ơn, tôi nghĩ, có lẽ cô vẫn chưa rõ ý của vị phu nhân ban nãy rồi.”
Chàng dứt lời liên nghiêng người sang bên, “Không cần khuyên tôi nữa, vô dụng thôi.”
Nàng giật thốt.
“Có thể chờ tôi một lát không?” Bỗng nhiên Lam Hạo Nguyệt nghĩ ra một cách, đi tới trước mặt chàng.
“Làm gì?”
“Đã bảo là anh chờ ở đây đi, không được à?” Nàng ném lại một câu rồi vung roi, bỏ đi một mạch.
***
Lần này Lam Hạo Nguyệt rời đi hơi đâu, nhưng lúc nàng quay lại, ấy thế mà chàng thật sự không bỏ đi.
Khóe môi không kiềm được mà nở nụ cười đắc ý.
Lục lạc trên cổ ngựa phát âm thanh trong trẻo, mang nàng về bên.
“Tôi có một tin tức bí mật, anh có muốn nghe hay không?” Nàng ngồi trên lưng ngựa, cúi người hỏi chàng.
Trì Thanh Ngọc nhắm hai mắt lại, dùng sự trầm mặc để bày tỏ mình không phản đối.
Thế mà nàng lại cố tình: “Không nói à? Vậy thì thôi, tôi sẽ nói cho anh nghe sau vậy.”
Hai lông mày chàng có vẻ rất tức giận.
Lam Hạo Nguyệt lại kéo khóe môi, nói: “Anh muốn lên ngựa không? Tôi dẫn anh đi.”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Trì Thanh Ngọc trầm mặc nói, sau đó nhíu mày ngạc nhiên, “Cô dẫn tôi đi?”