Dưới sự giúp đỡ của Lệ Tinh Xuyên, hai người đưa Lam Hạo Nguyệt về lại nhà trọ. Đường Ký Dao vừa cầm máu, sắc mặt cũng không tốt lắm, nay thấy hai mắt Lam Hạo Nguyệt nhắm nghiền, không kiềm được mà kêu toáng.
“Mau chuẩn bị đệm giường sạch sẽ, tôi sẽ kiểm tra thương thế của Lam cô nương.” Cố Đan Nham vội vàng cõng Lam Hạo Nguyệt lên lầu, Lệ Tinh Xuyên dẫn Trì Thanh Ngọc theo sát.
Đường Ký Dao vội vàng sai bảo kẻ dưới chuẩn bị vật dụng chữa thương cho bọn họ, chị lập tức đuổi tới cửa phòng, thấy Cố Đan Nham đang nhẹ nhàng đặt Lam Hạo Nguyệt lên giường, la lên: “Hạo Nguyệt bị sao thế?”
Cố Đan Nham đang bắt mạch Lam Hạo Nguyệt, đưa mắt ý bảo chị khẽ giọng lại. Đường Ký Dao không kiềm được, xoay người thấy Trì Thanh Ngọc đang đứng im lặng một bên, đi tới, thấp giọng hỏi, “Trì Thanh Ngọc, em họ tôi bị đánh trúng chỗ nào?”
Trì Thanh Ngọc đỡ vào khung cửa đáp: “Xin lỗi, tôi không rõ. Chỉ biết là bị Chính Ngọ đánh trúng…”
Đường Ký Dao thở dài bất đắc dĩ, lúc này mới giật mình nhận ra chàng trai trẻ lạ mặt đang đứng bên cạnh. Chị còn chưa kịp hỏi thì Lệ Tinh Xuyên đã nhã nhặn gật đầu chào chị, nhẹ giọng bảo: “Đường cô nương, tại hạ Lệ Tinh Xuyên.”
“Lệ Tinh Xuyên?” Đường Ký Dao sửng sốt, thấy cái tên này nghe quen quen, cẩn thận nhớ lại, bỗng thốt: “Tôi từng nghe cha Hạo Nguyệt kể qua, anh là người đã giải cứu cho phái Thanh Thành đó sao?”
Lệ Tinh Xuyên vội trả lời: “Sao lại bảo là giải cứu? Tôi vốn là đệ tử Thanh Thành, tình hình khi ấy nguy cấp, chưởng môn và sư bá không ở trước núi, đành phải liều chết ngăn cản mà thôi.”
Lúc này Cố Đan Nham đứng dậy bước ra cửa, nói với Đường Ký Dao: “Dù xương sườn của Lam cô nương vẫn chưa gãy, thế nhưng có tụ máu bầm ở trong, tôi sẽ điều trị cho cô ấy. Tốt nhất là Đường cô nương hãy phái người bảo vệ nhà trọ, tránh để người của Đoạt Mộng lâu quay lại đánh úp.”
Đường Ký Dao nhíu mày nói: “Ban nãy Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc chạy đi giúp anh, Ký Huân cũng mang người theo sau nhưng bây giờ vẫn chưa thấy về. Hiện nay không có nhiều người ở lại nhà trọ lắm…”
“Thế nhưng chúng tôi không hề gặp cậu ấy.” Cố Đan Nham rầu rĩ nói, “Không phải cậu ấy gặp phải mai phục giữa đường rồi không?”
Đường Ký Dao sợ hãi: “Bây giờ tôi ra ngoài tìm em ấy ngay.”
Chị vừa dứt lời, định đi xuống lầu thì nghe thấy tiếng vó ngựa ầm ĩ ngoài cửa, như có người quay lại. Đường Ký Dao vội vàng chạy tới lan can xem thử thì thấy Đường Ký Dao vừa đi vào trong vừa đưa thứ gì đó cho người bên cạnh.
Đường Ký Dao đứng trên cầu thang vội hỏi: “Ký Huân! Em có gặp phải mai phục không?”
Đường Ký Huân ngẩng đầu thưa: “Dạ có, mới được nửa đường thì bị người vây đánh, nhưng trong đó không có kẻ thủ ác nào, coi như chúng em cũng được toàn mạng rút về được.”
Lúc này Đường Ký Dao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lệ Tinh Xuyên đi lên trước, nói với chị: “Đường cô nương, phía cô có nhiều bị thương, cần nghỉ ngơi ở đây trước. Tôi ra ngoài nghe ngóng tình hình, nhân tiện nhờ sư huynh tiếp ứng.”
Trong mắt Đường Ký Dao có vẻ rất vui, nói: “Là vị nào?”
“Chính là con của Nhị sư bá tôi, Trương Tòng Thái.” Lệ Tinh Xuyên mỉm cười và đáp.
***
Sau đó, Cố Đan Nham dùng Quân lôi tâm pháp của Thần Tiêu cung để chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt, vì loại tâm pháp này phải vận hành thật chậm, Cố Đan Nham sợ thương tích Lam Hạo Nguyệt nặng thêm, liền dặn Đường Ký Dao chuẩn bị mấy chục cây ngân châm và các loại thảo dược như ngải cứu.
“Muốn dùng ngân châm để đâm vào huyệt có ứ máu sao?” Với Đường môn mà nói, ngân châm vốn là vật tùy thân, sau chuẩn bị xong, Đường Ký Dao lại đưa cho anh.
Cố Đan Nham gật đầu, giao lại cho Trì Thanh Ngọc: “Trì Thanh Ngọc biết kỹ thuật này, Đường cô nương không nên quá lo lắng.”
Đường Ký Dao nhìn Trì Thanh Ngọc, muốn nói nhưng lại thôi, đành phải lùi sang một bên.
Ấy nhưng Cố Đan Nham gọi giật chị lại: “Chỉ có hai người chúng tôi ở trong phòng thôi thì không tốt lắm, chi bằng cô nên ở lại làm chứng.”
Đường Ký Dao nghĩ vậy cũng đúng, thế nên ở lại trong phòng, nhìn bọn họ chữa thương cho Lam Hạo Nguyệt.
Lần đầu tiên chị được nhìn cách vận công của Thần Tiêu cung. Hai tay Cố Đan Nham đặt lên nội cung lòng bàn tay Lam Hạo Nguyệt, chừng nửa canh giờ mà vẫn không nhúc nhích, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngay cả hít thở cũng cực kì yên lặng.
Đường Ký Dao kiên nhẫn chờ bọn họ vận công, Cố Đan Nham lại gọi chị tới đỡ Lam Hạo Nguyệt ngồi trên giường. Trì Thanh Ngọc dùng ngải cứu để hun ngân châm xong từ lâu, nói: “Đường cô nương, tôi phải hành châm.”
Đường Ký Dao còn hơi do dự thì Cố Đan Nham đã cúi chào: “Tôi xin cáo lui trước, mắt Thanh Ngọc không nhìn thấy, mong cô chỉ dẫn thêm cho.”
“Ý anh là… muốn cởi dây lưng sao?” Dù Đường Ký Dao có từng nghe nói, nhưng chưa trải qua bao giờ, không khỏi cảm thấy xấu hổ thay Lam Hạo Nguyệt.
Cố Đan Nham vuốt cằm bảo: “Thật ra cô có thể yên tâm…”
Đường Ký Dao liếc sang Trì Thanh Ngọc, thấy chàng yên lặng ngồi bên cạnh, tay cầm ngân châm. Chị lại cố tình nhìn vào hai mắt chàng, đưa quyết định: “Vậy thì được.”
Cố Đan Nham đi rồi, thật ra Trì Thanh Ngọc cũng chỉ cần Đường Ký Dao cởi quần áo của Lam Hạo Nguyệt thay chàng thôi. Nhìn qua trông chàng cũng chẳng có vẻ gì khó chịu, chỉ thản nhiên ngồi cạnh Lam Hạo Nguyệt, nói: “Đường cô nương, cô chỉ cần nói cho tôi biết các vị trí yếu huyệt trên người cô ấy là được, tôi sẽ không chạm vào cô ấy.”
“Điều đó là đương nhiên.” Không biết vì sao, tuy Đường Ký Dao biết rõ chàng không nhìn thấy nhưng lúc kéo vai áo trong của Lam Hạo Nguyệt xuống thì vẫn thấy rất bất an. Chị hận không thể mau chóng giải quyết chuyện này cho xong, thế nên không đoái hoài những chuyện khác, hỏi rõ tên huyệt vị, nói vài ba câu để chỉ vị trí đại khái cho chàng. Trì Thanh Ngọc khẽ nhíu mày, dùng ống tay áo quấn lấy bàn tay, đè đúng ngay huyệt Vân môn ở trước vai Lam Hạo Nguyệt.
“Anh đã nói không đụng vào người em ấy cơ mà.” Đường Ký Dao nghi ngờ làu bàu, nhưng thấy Trì Thanh Ngọc nhanh chóng châm thẳng xuống, cũng không dám quấy rầy gì thêm.
Trì Thanh Ngọc không nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, lúc này lại di từ đó xuống, châm vào các huyệt Thái âm, Phế kinh nằm rải rác.
Đôi mày thanh tú của Lam Hạo Nguyệt khẽ chau lại, miệng ậm ừ nói gì không rõ, Đường Ký Dao vội đè tay nàng lại, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, có chị ở cạnh em đây.”
Lúc này Trì Thanh Ngọc lại giữ hai tay Lam Hạo Nguyệt, dùng nội lực để dẫn máu chảy. Mắt Lam Hạo Nguyệt he hé, chẳng là trong thoáng chốc không nhìn rõ phía trước, chỉ cảm thấy có người đang đặt tay song song lên mười ngón tay của nàng, mà phần trên, từ vai, cánh tay đến ngực bắt đầu có cảm giác ấm áp nhẹ nhàng, từ từ lan tỏa khắp toàn thân.
Cảm giác ấm áp như có gió xuân phe phẩy trên gò má, nàng cố gắng để nhìn cho rõ, nhưng chỉ thấy hình dáng khuôn mặt mờ ảo của người kia. Trong đầu Lam Hạo Nguyệt không ngừng hiện ra khung cảnh dưới đêm trăng hôm đó, trong mê huyễn, hàng ngàn hàng vạn đóa sen u nhiên, nở rộ theo khúc nhạc.
…
Đến khi nàng tỉnh lại lần nữa thì chỉ thấy mỗi ánh nến chập chờn trong phòng, ngoài cửa sổ tối mịt.
Lam Hạo Nguyệt cố gắng giơ tay lên, bả vai mỏi nhừ, bất giác thở dài một hơi. Đường Ký Dao nằm ngủ bên cạnh giật mình tỉnh lại, vội vàng nhào tới trước giường: “Hạo Nguyệt, em tỉnh rồi!”
“Dạ…” Lam Hạo Nguyệt nhìn xung quanh, thấp giọng hỏi, “Trì Thanh Ngọc đâu ạ?”
“Anh ta?” Đường Ký Dao không hiểu vì sao vừa tỉnh lại thì nàng lại lập tức hỏi về người này, chị bĩu môi, đưa mặt ra ngoài cửa nói, “Anh ta chữa thương cho em xong thì đương nhiên phải ra ngoài rồi, không thì sẽ phiền phức.”
“Anh ấy chữa thương cho em à?” Lam Hạo Nguyệt ngơ ngẩn nhìn lên trần nhà, môi thấp thoáng ý cười.
“Đúng vậy… có điều em yên tâm, chị luôn che cho em. Anh ta chỉ thi châm mà thôi, lại không nhìn thấy nên không chạm lung tung gì hết.” Đường Ký Dao nhìn vẻ mặt của Lam Hạo Nguyệt, cứ cảm thấy thần trí em gái mình đang không được tỉnh táo.
Lam Hạo Nguyệt khẽ gật đầu, lúc này có tiếng Đường Ký Huân gọi vọng vào từ ngoài phòng, Đường Ký Dao vỗ về nàng mấy câu, sau đó khép cửa rồi xuống lầu.
***
Ngọn đèn trên bàn cứ chập chờn lúc sáng lúc tối, Lam Hạo Nguyệt hít sâu một hơi, cảm thấy trong phòng có một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ, rất khẽ, như có như không.
Lại một lúc lâu sau, có người từ từ đi lên cầu thang, theo tiếng bước chân thì hình như của Trì Thanh Ngọc, nhưng lại không có tiếng gậy. Lam Hạo Nguyệt cố chịu đau gượng dậy, muốn nhìn ra ngoài cửa, nhưng cửa phòng đã khép chặt mất rồi.
Nàng nghe thấy tiếng bước chân đi tới, không kiềm được gọi: “Trì Thanh Ngọc.”
Người bên ngoài dừng chân, thấp giọng nói: “Cô tỉnh rồi? Có chuyện gì sao?”
Lam Hạo Nguyệt không nén nổi nụ cười: “Đúng là anh, tôi cũng học được cách phân biệt tiếng bước chân đó.”
Chàng im lặng, đứng ngoài cửa bảo: “Máu bầm trên người cô vừa mới tan, lại còn bị thương, chớ nên nói nhiều.”
Lam Hạo Nguyệt dựa vào đầu giường, nhìn ra ngoài cửa: “Vậy anh vào trong ngồi một chút đi.”
Dù nàng không nhìn thấy khuôn mặt của Trì Thanh Ngọc nhưng biết chắc
lúc này đang tỏ ra nghiêm nghị lắm, chàng từ chối một cách nghiêm túc: “Sao tôi có thể tùy tiện đặt chân vào phòng cô được?”
“Vừa rồi anh đã thi châm cho tôi đấy thôi?” Nàng co tay, cẩn thận nhìn lại những vết châm không thể nhận ra trên cánh tay mình.
“Cô cũng đã nói là thi châm, chị họ của cô cũng có mặt, tôi lại chưa từng…” Chàng khựng lại, sau đó lập tức tiếp, “Không có chuyện gì, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, tôi về phòng trước.”
“Chờ đã!” Lam Hạo Nguyệt sợ chàng đi mất, không nhịn được đưa đầu ra ngoài. Nhưng lúc dùng lực thì lại ảnh hưởng đến cơn đau ở vai, đau đến mức nàng kêu lên ngã xuống giường.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng ấy, không kiềm được đưa tay đặt lên cửa: “Lam Hạo Nguyệt, cô sao vậy?”
Lam Hạo Nguyệt ôm chỗ bị thương, ghé vào thành giường, đau đớn nói: “Anh vào đây đi mà.”
Hình như chàng thở dài một tiếng, sau đó cũng đẩy cửa bước vào, vừa sờ tới trước giường thì lại đụng phải cánh tay nàng đang rũ xuống.
“Sao không nằm?” Chàng nâng tay nàng đẩy vào trong.
Vì lưng Lam Hạo Nguyệt bị đau, đành phải nằm sấp, nghiêng mặt nhìn chàng. Cây gây trúc của chàng được thu lại, cất vào sau vai trái, trông như một ống sáo dài, trong suốt. Chàng mặc đạo bào màu xanh thẫm, càng làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú, không giống những kẻ phàm tục.
“Lam Hạo Nguyệt?” Chàng không nghe thấy tiếng nàng trả lời, không kiềm được lại gọi, trong giọng nói có vẻ lo lắng.
“Vâng.” Nàng tiếc rẻ thu hồi tầm mắt, khẽ đáp.
“Rốt cuộc cô không thoải mái chỗ nào, sao lại không nói chuyện? Tôi đi mời sư huynh tới xem!” Chàng nói xong, đứng dậy định rời đi. Lam Hạo Nguyệt đưa tay kéo theo bản năng, vội la lên: “Đừng đi mà!”
Ngón tay chàng bị Lam Hạo Nguyệt cầm trong lòng bàn tay, cảm giác chưa từng có này khiến Trì Thanh Ngọc giật mình ngơ ngẩn. Nếu như trước đây, tất nhiên chàng sẽ lập tức hất ra, xoay người bỏ đi. Còn bây giờ, chàng đang cực kì sửng sốt là thế, nhưng vẫn nhớ rõ nàng đang bị thương.
Trước khi chàng định nói thì Lam Hạo Nguyệt đã cướp lời, mở miệng trước: “Tôi chỉ muốn anh ngồi đây chút thôi.”
Chàng rũ mắt, mãi lúc sau mới nói: “Chị em họ của cô đều đang ở dưới lầu, chỉ chút nữa sẽ lên đây.”
Lam Hạo Nguyệt mím môi: “Thế thì liên quan gì chứ?”
“Cô chớ nên tùy hứng như vậy, không tốt cho thanh danh của cô!”
“Cây ngay không sợ chết đứng!” Nàng dừng sức kéo tay chàng, “Tôi không sợ, chẳng lẽ anh còn để ý những thứ này hơn cả tôi sao?”
Trì Thanh Ngọc hết cách, đành khẽ nghiêng người sang, nói: “Vậy sao cô còn chưa thả tay ra?”
Lam Hạo Nguyệt nghi ngờ nhìn chàng, dè dặt buông ra thử. Ấy mà chàng không đi thật, đưa tay đỡ lấy thành giường, đi về trước mấy bước, kéo ghế dựa ngồi cạnh bàn.
“Anh không dùng gậy à?” Nàng cố hết sức hướng về phía chàng hơn.
“Tôi đi qua chỗ này mấy lần, không cần nữa.” Chàng vẫn lời ít ý nhiều như trước, ánh nến thấp thoáng một ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo nhu hòa trên khuôn mặt.
Lam Hạo Nguyệt gối lên mu bàn tay, nhìn chàng từ xa, bỗng thấy có miệng vết thương nhàn nhạt trên gáy chàng, dù máu đã đông lại nhưng vẫn còn vết.
Nàng ngạc nhiên nói: “Anh cũng bị thương sao?”
Cánh tay trái của chàng đang gác trên bàn, đối diện về phía cửa phòng, nói: “Không có gì đáng ngại, bị đầu ngón tay của kẻ kia cắt qua thôi.” Chàng dừng một chút, lại hỏi: “Sao cô ngạc nhiên như thế?”
“Vì kiếm thuật của anh lợi hại quá mà.” Lam Hạo Nguyệt không nghĩ mà nói, ngẫm lại rồi bổ sung thêm một câu, “Nhưng trong mắt tôi thì thấy sát khi nặng quá.”
Trì Thanh Ngọc cười mỉm, hiếm khi thấy chàng có vẻ vui, thế nhưng nụ cười lần này lại có phần tự giễu.
“Cô nhầm rồi, với tôi mà nói thì bị thương là một chuyện rất bình thường.” Chàng thờ ơ nói, “Tôi trong tưởng tượng của cô, thật ra không phải là tôi thật sự.”
Lam Hạo Nguyệt ngạc nhiên, lồng ngực có phần trĩu nặng, nhưng vẫn ngoan cố cãi lại: “Sao anh biết mình sẽ thế nào trong tưởng tượng của tôi chứ?”
Trì Thanh Ngọc muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ bảo: “Cô vẫn chỉ là một cô bé.”
“Tôi chỉ nhỏ hơn anh hai tuổi thôi.” Dù không hiểu vì sao chàng lại nói vậy, vẫn vội vàng phân trần như trước.
Chàng lại hờ hững đáp: “Nhưng tôi từng trải qua hơn cô rất nhiều.”
“Tôi ghét dáng vẻ tỏ ra kín đáo thâm trầm của anh lắm.” Lam Hạo Nguyệt không tự chủ mà thốt ra, không lý do, tự dưng cũng tự phát hoảng, nhưng nàng lại lập tức bổ sung, “Anh nhớ kĩ, dù có thế nào, anh chỉ đến cõi đời này sớm hơn tôi hai năm mà thôi, tôi chỉ cần chạy nhanh một chút là sẽ đuổi kịp!”
Trì Thanh Ngọc bị câu nói lạ lùng của nàng khiến tâm thần không yên, trong khoảnh khắc có phần do dự, chống lên bàn, đứng dậy rồi bảo: “Nói như vậy mà còn không phải trẻ con hay sao? Tôi đi đây.”
Sau khi Lam Hạo Nguyệt nói thế xong, cũng thấy dỗi hờn vu vơ, xoay mình vào trong, rầu rĩ nói: “Anh đi đi.”
Chàng khẽ thở dài một hơi, quả nhiên là đi về phía cửa.
“Trì Thanh Ngọc.” Lam Hạo Nguyệt đưa lưng về chàng, bỗng nói khẽ, “Sau này đánh nhau với người ta, đừng liều mạng vậy nữa.”
Trái tim của Trì Thanh Ngọc vô cớ nhói lên, thật ra chàng muốn bảo với nàng rằng, nếu tôi không liều mạng, chỉ e sớm muộn cũng sẽ chết dưới đao kiếm kẻ khác. Ấy mà cuối cùng chàng lại cố nhịn lời nói tàn khốc này xuống.
“… Tôi biết rồi.” Chàng hơi chần chừ, sau đó lại bảo, “Cô cũng chớ nên liều mạng lỗ mãng như vậy nữa.”
Lồng ngực Lam Hạo Nguyệt nóng lên, nhưng chàng đã lập tức mở cửa rời đi rồi.
***
Rời khỏi phòng nàng, Trì Thanh Ngọc vừa định chuẩn bị trở về phòng thì lại nghe thấy tiếng ầm ĩ từ dưới chân cầu thang truyền tới. Dừng bước lắng nghe, thì ra chủ nhà trọ đang năn nỉ Đường Ký Dao mau chóng dẫn người rời đi.
“Các vị cứ đánh đánh giết giết, thật sự không thể để các vị trọ lại chỗ tôi nữa đâu, mong qua đêm nay rồi tìm chỗ khác mà đi thôi!”
Đường Ký Dao xoay người vỗ vào túi tiền trên bàn, tức giận nói: “Tôi cho ông nhiều bạc hơn mà không được à? Ông cũng thấy đấy, em gái tôi bị thương, sao có thể lên đường được?”
Thế nhưng ông chủ lại không hề động lòng, vẫn không muốn dính dáng gì tới chuyện chém giết trên giang hồ. Đường Ký Huân nhã nhặn ôn hòa thương lượng cũng chẳng được gì, thủ hạ dưới quyền Đường Ký Dao rất tức giận. Lúc hai bên đang tranh chấp, cửa lớn mở toang, hai thanh niên mặc áo đen bước vào, người đi trước cao ngất, mắt sáng mày đen, đúng là Lệ Tinh Xuyên. Người đằng sau cao lớn khôi ngô, khuôn mặt đoan chính, hông đeo đoản kiếm bao xanh lục, đi đứng vững vàng trầm ổn.
Lệ Tinh Xuyên thấy tình hình như vậy, cũng hiểu phần nào, đưa tay ngăn cản mọi người đang có ý gây gổ, “Các vị ầm ĩ nữa thì sẽ ảnh hưởng đến Lam cô nương đang ở trên lầu mất!”
Đường Ký Dao cố nén giận, nói: “Chủ quán này chẳng chịu nói đạo nghĩa gì cả.”
“Dân chúng bình thường, còn phải dựa vào nhà trọ này để kiếm kế sinh nhai, không chịu nổi sự ép buộc của những người giang hồ chúng ta đâu.” Lệ Tinh Xuyên vẫn không hề tức giận, cười cười, nói với chủ quán, “Ông có thể yên tâm đi nghỉ, ngày mai chúng tôi sẽ rời đi ngay.”
Chỉ khi ấy, chủ quán mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, run rẩy bỏ đi. Lần này đám người Đường Ký Dao cũng ngơ ngác nhìn nhau, chị không kiềm được, mở miệng nói trước: “Lệ thiếu hiệp…”
“Đường cô nương, đây là sư huynh tôi, Trương Tòng Thái, chúng ta lên lầu nói chuyện.” Lệ Tinh Xuyên ôn hòa chỉ vào người đàn ông đằng sau, nhìn vào ánh mắt có phần bất mãn của chị không chút ngại ngùng.
Đường Ký Dao không tiện nổi giận trước mặt mọi người, đành phải khẽ gật đầu, lên lầu cùng Đường Ký Huân.