Ngoài cửa sổ dần có tia sáng, từ khu rừng âm u văng vẳng tiếng chim hót chào ngày mới. Suốt cả đêm vừa rồi, Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không thể nghỉ ngơi được, chẳng những vì cảm giác đau nhức khó chịu trên người mà cả vì canh cánh lo lắng không yên.
Mơ mơ màng màng đến hừng đông, Lam Hạo Nguyệt tỉnh lại. Nàng nương theo ánh sáng nhàn nhạt, nhìn thấy Trì Thanh Ngọc vẫn nhắm chặt hai mắt, sắc mặt không tốt, hàng mi đen nhánh khép lại, khẽ run run. Lam Hạo Nguyệt không dám quấy rầy chàng, đưa mắt nhìn vào phía trong phòng. Trong ấy lặng thinh như tờ, đêm qua, sau khi Quỷ Y ra ngoài kiểm tra khóa cửa rồi về lại phòng, đến bây giờ vẫn chưa thấy xuất hiện lại.
Lam Hạo Nguyệt biết ở chỗ này càng lâu thì e sẽ lành ít giữ nhiều, không khỏi muốn mượn cơ hội này để lén trốn đi. Thế nhưng trên cửa gỗ có treo một ổ khóa lớn, Quỷ Y đã mang chìa khóa vào phòng, ngoài ra, đến cả cửa sổ cũng bị đóng đinh sắt, không còn đường ra nào khác.
Nàng bỗng nghĩ, nếu có kiếm trong tay, tuy không thể chặt đứt khóa sắt nhưng cửa gỗ này cũng không có gì đặc biệt, chỉ cần gọt từ từ là có thể làm gãy then cửa, ít ra cũng được xem là một cách chạy trốn. Vì thế, Lam Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn quanh để tìm vũ khí của mình và Trì Thanh Ngọc, và rồi, nhanh chóng cảm thấy chán nản.
Thì ra đêm qua, thừa dịp bọn họ bị dày vò bởi nội thương, Quỷ Y đã đoạt mấy thanh kiếm báu, chẳng biết đã giấu đi đâu.
Lam Hạo Nguyệt nhíu mày trầm ngâm, dù sao cũng đã rơi vào tay lão, nếu không phản kháng thì cũng chỉ có một đường chết mà thôi, chi bằng cứ bất chấp, không chừng có thể tìm được đường sống. Nếu gặp phải tình huống xui xẻo nhất, chỉ cần có một trong hai người bọn họ chạy thoát được thì đã không uổng công liều mạng rồi.
Nghĩ vậy, nàng len lén rời khỏi Trì Thanh Ngọc đang ở bên, rón rén đi vào phòng.
Khoảng cách ngắn ngủi vậy thôi mà lại giống như đang bước trên chông, mỗi một bước đi khiến nàng sợ run. Đi tới cửa, Lam Hạo Nguyệt vẫn không quên quay đầu lại nhìn Trì Thanh Ngọc còn đang mê man, sợ khi chàng tỉnh dậy, phát hiện bên cạnh mình không có ai. Cũng may, vì đêm qua đã hao tổn hết nội lực nên đến giờ chàng vẫn chưa tỉnh, làm Lam Hạo Nguyện cũng tạm yên tâm.
Lam Hạo Nguyệt dán người sát tường rồi đi tới trước cửa, đưa mắt nhìn trộm vào trong qua khe hở giữa rèm và vách tường. Bên trong có một bàn đá rất lớn, chẳng biết được mang vào phòng thế nào, trên bàn là người mặc áo đen bị lão bắt được đêm qua. Đã rạng sáng, lúc này Lam Hạo Nguyệt mới nhìn thấy cổ tay người kia bị quấn mấy lớp vải trắng rất dày, trên mảnh vải là loang lổ những máu, còn mặt đất lại toàn máu đen nhỏ giọt, trong phòng ngập mùi máu tanh và thuốc mỡ.
Lại quét mắt sang bên cạnh, sau bàn đá có một chiếc giường trúc, Quỷ Y đang nằm ngủ rất say, chìa khóa và bảo kiếm của cả hai được đặt trên cái ghế ở đầu giường. Bỗng dưng nàng nghĩ tới việc Quỷ Y cứ nói chuyện với ‘đồ đệ’ của mình suốt đêm qua, thế nhưng trong căn phòng nhỏ hôm nay, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của người thứ ba. Chỉ có một vật gì đó được dựng bên cạnh giường trúc, có trùm một miếng vải màu đỏ bên trên, so với sự vắng vẻ thê lương của phòng này, mang tới một cảm giác rất đột ngột.
Lam Hạo Nguyệt xác định trong phòng chỉ có Quỷ Y và người mặc áo đen không biết còn sống hay đã chết kia, cứ thế mà lặng lẽ đi tới cạnh rèm, cố gắng để mình bình tĩnh một chút, khom người bò trên đất, nín thở đi tới chiếc ghế đặt đầu giường.
Vất vả lắm mới đến tới vị trí cách chiếc ghế vài thước thì bỗng nhiên người mặc áo đen ngồi dậy, Lam Hạo Nguyệt hoảng sợ dán người sát mặt đất, nghe thấy tiếng Quỷ Y trở mình trên giường, hình như mắng câu gì đó, rồi lại ngủ tiếp. Nàng cắn răng bò tiếp, thấy sắp đụng tay vào chìa khóa và bảo kiếm trên giường thì trên giường trúc vang tiếng kẽo kẹt, bỗng dưng Quỷ Y nhảy phắt lên, tung cước đá nàng.
Lam Hạo Nguyệt giật nảy, vì tránh nên không lui được vào góc tường mà lại đụng vào vật gì đó đang được phủ vải đỏ.
“Khốn khiếp!” Quỷ Y trợn trừng, như thể trong mắt có thể phun ra lửa, rú lên quái dị rồi đánh về phía Lam Hạo Nguyệt. Lam Hạo Nguyệt thấy cánh tay gầy đét của lão đang đưa tới bóp cổ mình, không kiềm được hét lên, thuận tay vớ một vật sau lưng ném vào lão.
Một cú ném, miếng vải đỏ được phủ bên trên vung ra rồi rơi xuống, lộ ra ‘khuôn mặt thật’ ở dưới, quả đúng là một bức tượng gỗ hình người. Nếu Quỷ Y xuất chưởng lúc đó thì có thể dễ dàng đánh bật tượng gỗ đi, thế nhưng khi thấy tượng gỗ đang bay về phía mình thì lão lại như ngây như dại, dang hai tay ôm nó vào lòng, lộn người, sau đó nhẹ nhàng đặt ngay ngắn lên giường.
“Đồ nhi, đồ nhi, con đừng sợ…” Lão vỗ về an ủi người gỗ, tranh thủ cơ hội này, Lam Hạo Nguyệt chộp lấy hai thanh bảo kiếm trên ghế, liều mạng xông ra khỏi phòng.
***
Nàng vừa vén rèm thì thấy Trì Thanh Ngọc đã bị tiếng động trong phòng đánh thức, đang bám vào vách tường đi tới. Trong lúc hoảng loạn không kịp giải thích, Lam Hạo Nguyệt nắm chặt tay chàng chạy về phía cửa. Ai ngờ Quỷ Y từ trong phòng đuổi theo, thấy bọn họ sắp phá cửa đi mất thì thét lên điên cuồng, vung tay phóng miếng vải đỏ, cứ quấn quanh hông hai người như nhuyễn kiếm.
Trì Thanh Ngọc lấy kiếm trong tay Lam Hạo Nguyệt, nhanh chóng chém ngang miếng vải đỏ. Trong khoảnh khắc, vải đỏ bay lả tả trong không trung, rơi đầy trên người. Quỷ Y thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, cả người trở nên si ngốc ngơ ngác, nhất thời như quên mất chuyện tấn công. Khi Lam Hạo Nguyệt vung kiếm chém xuống then cửa thì chỉ nghe một tiếng keng, lực phản chấn khiến cổ tay nàng run lên, thế nhưng then cửa trông rất bình thường kia lại không hề sứt mẻ. Lúc này, mũi kiếm của Trì Thanh Ngọc đã hướng đến cổ tay Quỷ Y, song chưởng của lão bất ngờ hợp lại, giữ chặt mũi kiếm, gầm lên: “Mày đừng mơ tưởng mang đồ nhi của lão đi!”
Nội lực của Trì Thanh Ngọc chưa khôi phục, dùng hết toàn lực cũng chẳng thể rút Cổ kiếm về, Lam Hạo Nguyệt sợ chàng lại bị thương, giữ cổ tay chàng, nói với Quỷ Y: “Lão điên rồi phải không? Ở đây làm gì có đồ nhi nào của lão?”
Quỷ Y đờ đẫn nhìn chằm chằm vào nàng, trên tóc Lam Hạo Nguyệt còn vương mấy miếng vải vụn màu đỏ, lão thấy cảnh này, bỗng cười gằn phẫn nộ: “Đồ nhi, quả nhiên con muốn bỏ vi sư, đi theo đàn ông bên ngoài sao?”
Lam Hạo Nguyệt ngẩn ra, Quỷ Y lại hung hăng trừng mắt nhìn Trì Thanh Ngọc đang cầm kiếm, nói: “Đồ nhi, con lớn rồi không nghe lời vi sư, còn dẫn nó về núi! Hôm nay thầy sẽ cho con thấy rốt cuộc nó là dạng người gì!”
Dứt lời, mặt lão xanh mét, hai cánh tay rung lên, mười ngón tay từ từ căng ra. Vốn chỉ dựa vào chút nội lực mỏng manh còn sót lại để chống đỡ, nay nội lực của Quỷ Y dần bức tới, Trì Thanh Ngọc cảm thấy có một cỗ nóng rực đang nhanh chóng chảy tràn từ thân kiếm đến cánh tay, thiêu đốt toàn thân chàng như lửa. Đột nhiên Quỷ Y quát lớn, tay hất ngang, bất ngờ đánh mạnh vào ngực Trì Thanh Ngọc. Hô hấp Lam Hạo Nguyệt căng cứng, cố gắng vận công đánh về tay trái Quỷ Y, thế nhưng lòng bàn tay vừa chạm đến lão thì lập tức cảm thấy như bị hút chặt, không thể nào thoát khỏi nắm tay của Quỷ Y.
Trì Thanh Ngọc thấy Lam Hạo Nguyệt hít thở khó khăn thì càng khốn khổ hơn vì không cách nào cứu nàng, nào ngờ Quỷ Y nhẹ nhàng kéo tay Lam Hạo Nguyệt về cạnh mình, dễ dàng giữ chặt, lặng lẽ cười: “Con xem, nó hoàn toàn không đánh lại Minh phương thần công của thầy, có bản lĩnh gì mà mang con đi được?”
Lam Hạo Nguyệt thấy Trì Thanh Ngọc vẫn đang ở dưới sự khống chế của Quỷ Y, sốt ruột la lớn: “Sư phụ! Con biết sai rồi, xin người tạm thời đừng đánh nữa!”
Quỷ Y đảo cặp mắt trắng dã về phía nàng, như đang suy nghĩ gì đó, lát sau rút tay phải, lùi về sau nửa bước nói: “Có phải con muốn gạt thầy để thả nó không?”
“Tụi con đều ở trong tay thầy, sao thoát được?” Lam Hạo Nguyệt nhíu mày nhìn Trì Thanh Ngọc, thấy trán chàng đổ mồ hôi lạnh liên tục, biết chàng không thể liều mạng hơn được nữa,