Trời vừa hửng sáng, Lệ Tinh Xuyên đã quay trở về rừng. Trì Thanh Ngọc dựa người dưới tàng cây, hình như không ngủ cả đêm.
“Bệnh của Hạo Nguyệt rất nặng.” Lệ Tinh Xuyên vừa thấy chàng liền trầm giọng nói.
Trì Thanh Ngọc vịn vào thân cây để đứng dậy, cố hết sức hỏi: “Bây giờ cô ấy đang ở một mình trong nhà trọ sao?”
“Lúc tôi ra ngoài thì cô ấy vừa uống thuốc và ngủ rồi, trước đó thì luôn nói mê.” Lệ Tinh Xuyên rầu rĩ nói, “Tôi vào trấn tìm người, lát nữa họ sẽ tới hỗ trợ đưa thi thể của Lam tiền bối và Thụ An nhập liệm. Dù sao Lam tiền bối cũng là người của phái Hành Sơn, không thể tùy tiện an táng ở đây. Tôi đã nhờ người đưa thư gửi về Hành Sơn, mời Vạn chưởng môn mang người tới… Cậu, không có dị nghị gì chứ?”
Trì Thanh Ngọc kinh ngạc đứng dậy dưới bóng cây, mãi lâu sau mới nói: “Tùy anh sắp xếp…”
***
Lúc Trì Thanh Ngọc trở về căn nhà trọ nhỏ kia, Lam Hạo Nguyệt vẫn còn đang mê sảng. Chàng ngồi bên giường, cầm bàn tay đang nóng dần của nàng. Lam Hạo Nguyệt vô thức siết chặt ngón tay,
“Hạo Nguyệt…” Chàng thấp giọng gọi, Lam Hạo Nguyệt không trả lời. Chàng đưa tay đụng vào giữa chân mày nàng, không biết vì đang hoảng loạn hay nguyên nhân gì khác mà hai hàng lông mày của nàng nhíu chạy, trên trán nhễ nhại mồ hôi.
“Đừng chạm vào ta, đừng chạm vào ta!” Lam Hạo Nguyệt nói mê, đột nhiên hoảng sợ kêu thét, quá đau đớn mà đá vào thành giường. Trì Thanh Ngọc sửng sốt quỳ gối bên giường, ôm chặt, vội vàng kêu tên nàng.
Thế nhưng nàng lại như bị ma ám, cố gắng thoát khỏi cái ôm của chàng. Trì Thanh Ngọc đành dùng hết sức để ôm chặt nàng vào lòng. Trên mặt bị móng tay nàng quẹt qua, ngay lập tức có vết đỏ hồng. Lúc này, cửa phòng mở ra, Lệ Tinh Xuyên chạy nhanh vào, vội vàng tới bên giường đè Lam Hạo Nguyệt xuống.
“Thanh Ngọc, mau điểm huyệt cho cô ấy đi!” Y vội la lên.
Trì Thanh Ngọc dằn lòng, ngón tay lướt như gió, điểm lên bảy yếu huyệt của Lam Hạo Nguyệt. Nàng vô lực phản kháng ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
“Ta đã đưa thầy trò Lam tiền bối đến nghĩa trang ngoài trấn…” Lệ Tinh Xuyên mệt mỏi ngồi xuống bên giường, nhìn Lam Hạo Nguyệt rồi nói, “Chuyện này xảy ra quá đột ngột, sợ là Hạo Nguyệt sẽ bị tác động tâm lý, hơn nữa cơ thể cô ấy vốn đang rất yếu, càng không thể chịu nổi đả kích này.”
Trì Thanh Ngọc vẫn ngồi xổm như trước, nắm tay nàng không buông.
Lệ Tinh Xuyên cảm thấy từ hôm qua đến giờ, chàng cứ như biến thành một người khác, bất giác nhíu mày, “Thanh Ngọc, chuyện tới bây giờ cậu không thể cứ như vậy, nên buông thì cứ buông, bằng không cứ do dự như thế sao có thể gánh vác trọng trách được?”
Trì Thanh Ngọc chầm chậm nghiêng mặt đi, thấp giọng nói: “Cái chết của cha cô ấy, có liên quan đến tôi, tôi không phủ nhận.”
Lệ Tinh Xuyên hơi ngẩn ra, nhàn nhạt nói: “Ý tôi không phải thế… Tôi muốn nói rằng, cậu nên phục hồi tinh thần đi, suy nghĩ tiếp theo nên làm gì.”
Trì Thanh Ngọc trầm mặc một lát, nói: “Chờ người của Hành Sơn phái đến, an táng Lam tiền bối.”
“Sau đó thì sao?” Lệ Tinh Xuyên hỏi.
Trì Thanh Ngọc hít một hơi thật sâu, mệt mỏi nói: “Tôi sẽ báo thù thay tiền bối.”
Lệ Tinh Xuyên nhìn chàng, giữa hai hàng lông mày thoáng vẻ sầu lo, mãi một lúc sau mới chầm chậm đứng dậy, lấy đôi khuyên tai bằng ngọc trai từ trong ngực ra đưa chàng, “Tôi tìm được thứ này trên người Lam tiền bối, cảm thấy khá quen mắt, hình như Hạo Nguyệt từng mang nó.”
Trì Thanh Ngọc nắm chặt đôi khuyên tai, nghĩ lại trước đây mình suýt nữa đã định bán nó để đổi chút bạc thảm hại, trong lòng bất giác cảm thấy bi thương. Chàng đặt bên gối Lam Hạo Nguyệt, thấp giọng nói: “Lệ huynh, xin cảm ơn.”
Lúc này, Lam Hạo Nguyệt từ từ tỉnh dậy, nàng mở mắt, liền nhìn thấy Trì Thanh Ngọc đang rất mệt mỏi ngồi bên. Không biết gì sao, vừa thấy chàng như vậy, nước mắt lại tuôn rơi không ngừng.
“Hạo Nguyệt tỉnh rồi.” Lệ Tinh Xuyên thấy thế liền đứng bật dậy, nhưng nhìn sang Trì Thanh Ngọc, lại lập tức ngồi xuống.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy tiếng nàng nức nở, nghiêng người, cố gắng bình tĩnh mà gọi: “Hạo Nguyệt.”
Nước mắt nàng làm nệm giường ướt đẫm, đưa tay muốn lau thì lại nhìn thấy đôi khuyên tai bên gối: “Vì sao khuyên tai lại ở đây?” Nàng nhớ hôm qua không phải như thế này, lại cảm thấy buồn thương.
Trì Thanh Ngọc hơi do dự một chút, đáp: “Cha em đã cầm đi đôi khuyên tai này…”
Chàng còn chưa dứt lời, Lam Hạo Nguyệt đã nhắm chặt hai mắt, vẻ mặt đau đớn. Nàng há hốc mồm để thở dốc, rồi lại cố kiềm nén nước mắt, hỏi: “Ông ấy và Thụ An, bây giờ đang ở đâu rồi?”
“Tinh Xuyên đã đưa họ vào nghĩa trang, chờ người của phái Hành Sơn tới để lo liệu hậu sự…” Trì Thanh Ngọc thấp giọng nói.
Lệ Tinh Xuyên trầm ngâm bảo: “Có lẽ cũng cần phải báo cho Đường môn, chỉ là bây giờ Hạo Nguyệt đang rất yếu ớt, nếu tôi đi rồi, chỉ sợ Thanh Ngọc không chăm sóc chu toàn…”
Trì Thanh Ngọc im lặng. Lam Hạo Nguyệt làm như không nghe thấy lời này, chỉ nắm chặt đôi khuyên tai bằng ngọc trai trong tay, ngẩn ngơ nói: “Tôi muốn đến nghĩa trang.”
Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, “Bây giờ em thế này rồi còn muốn đi thế nào?”
“Em chỉ đi nhìn trước một cái thôi!” Lam Hạo Nguyệt muốn nhoài người đứng dậy, thế nhưng vì huyệt đạo đã bị phong bế, hai tay chỉ vừa hơi dùng lực đã cảm thấy đau nhức khó chịu, không kiềm được mà rên lên.
Lệ Tinh Xuyên cũng muốn đến khuyên, nhưng Lam Hạo Nguyệt lại chảy nước mắt nói: “Muốn đi thắp nén hương trước mà cũng không thể sao?”
Trì Thanh Ngọc nghe giọng nói yếu ớt của nàng, trong lòng như bị đâm kim. Hai người không nói gì nữa, đều trầm mặc.
Lệ Tinh Xuyên nhìn bọn họ, nhíu mày nói: “Nếu đã vậy, cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ đưa cô đi.”
***
Qua buổi chiều, Lệ Tinh Xuyên dắt ngựa tới, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn lảo đảo ngồi không ổn, cuối cùng cũng là Trì Thanh Ngọc cõng nàng đi. Sắc trời dần tối, tầng mây thấp trũng, gần như muốn tiếp giáp với mặt đất. Gió tây quét qua con phố dài, thổi tung lá rụng đầy trên đất, chàng vừa cõng Lam Hạo Nguyệt, vừa cố chấp chống gậy, vì sợ nàng ngã xuống nên chỉ đành phải khom người thật thấp.
Chàng đi rất chậm, đến khi tới nghĩa trang ngoài thành thì đã tối trời. Ở đây hoang vắng, gió thổi mạnh, cửa lớn không được tu sửa từ lâu nay không ngừng khép mở trong gió, phát ra âm thanh thê lương. Lệ Tinh Xuyên mở cửa nghĩa trang cho bọn họ, đập vào mắt Lam Hạo Nguyệt là mấy cổ quan tài, đi lên phía trước, trên bàn dài có đốt mấy ngọn nến chập chờn. Hai bên bàn thờ, mành che màu trắng ảm đảm buông dài chấm đất, ở góc còn có giấy tiền bay lả tả.
Trong Đường môn và phái Hành Sơn đều có từ đường để thờ cúng dâng hương riêng, cao rộng hoành tráng, mà nghĩa trang trước mắt này nhỏ hẹp u ám, lạnh lẽ cô lương, trên bàn còn có mạng nhện giăng đầy, mặt đất cũng gập ghềnh bất bênh.
Nàng chưa từng nghĩ sẽ có ngày cha mình lại nằm lặng lẽ ở một nơi rách nát thế này.
Lam Hạo Nguyệt hoa mắt chóng mặt, khom người xuống đất, cầm cây nhang thô ráp chất lượng kém đi tới trước quan tài, rồi đứng thẫn thờ, thậm chí còn không biết phải làm thế nào. Trì Thanh Ngọc không thấy bất kì động tĩnh nào của nàng, dè dặt hỏi, nàng như bừng tỉnh mà rằng: “Cha em chết rồi.”
“Hạo Nguyệt… Tôi sẽ đuổi theo truy tìm tung tích của Phương Nhụy Phu nhân…” Trì Thanh Ngọc nắm chặt tay, thấp giọng nói.
Lam Hạo Nguyệt gượng cười đau khổ: “Vậy thì sao chứ? Ông ấy có thể sống lại ư?” Nàng sững sờ nhìn quan tài đen như mực kia, lẩm bẩm, “Trước đây, em còn từng hét với ông rằng, em nói, cho dù ông có chết, em cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt. Thế nhưng, trái tim em bây giờ, sao lại trở nên trống rỗng thế này…”
Tay Trì Thanh Ngọc khẽ run, từ đầu đến cuối chàng vẫn luôn cúi đầu, không giống như trước đây, dáng người luôn cao thẳng.
Lam Hạo Nguyệt mệt mỏi ngồi xổm trước quan tài, nhìn tiền giấy trong tay mà ngây người. Lớp giấy dán trên cửa sổ vang tiếng mưa rơi tí tách. Cửa sổ vốn khép hờ nay bị bật tung vì trận gió, hạt mưa mang theo hơi lạnh bắn vào, nàng không dựa vào đâu, cúi đầu ho khan liên tục, âm thanh khó chịu.
Trì Thanh Ngọc từ từ ngồi xuống, đỡ cánh tay của nàng, nói: “Trên đất lạnh, tôi đỡ em đứng dậy.”
Nàng khẽ lắc đầu, nhìn cánh cửa sổ giấy ướt nhẹp, dùng sức kéo để một khe hở trên quan tài, thả đôi khuyên bằng ngọc trai vào. “Đây là thứ mà lúc còn sống mẹ em thích nhất.”
***
Mưa càng lúc càng lớn, từng hạt rơi lộp bộp, bắn tung tóe, khắp nơi đầy hơi đất.
Bọn họ bị nhốt trong nghĩa trang.
Sắc trời sập tối, Lệ Tinh Xuyên mở cửa nhìn ra xa, chẳng thấy một bóng người. Y quay đầu nhìn Lam Hạo Nguyệt tiều tụy, cau mày nói: “Thanh Ngọc, cậu ở đây với cô ấy, tôi cưỡi ngựa vào trấn trên xem thử có thể thuê được xe ngựa hay không. Nếu trận mưa này không ngừng, xem chừng Hạo Nguyệt sẽ không thể nào quay về được.”
“Cảm ơn.” Trì Thanh Ngọc ngồi quỳ bên cạnh người Lam Hạo Nguyệt, ngơ ngác đáp một câu.
Lệ Tinh Xuyên đi tới trước cửa lớn, bỗng dừng lại xoay người nói: “Cậu không cần phải cảm ơn tôi luôn miệng như vậy, cứ chăm sóc tốt cho Hạo Nguyệt là được.”
Trì Thanh Ngọc chưa đáp, y đã mở cửa rồi trèo lên ngựa, mạo hiểm vung roi tiến vào làn mưa.
Từng hạ mưa rơi xuống mái ngói lợp nhà, hỗn loạn rối tung. Trì Thanh Ngọc và Lam Hạo Nguyệt đều ngồi bên cạnh quan tài, khoảng cách rất gần, thế nhưng hai người không hề nhích tới gần hơn. Tiếng gió mưa ào ào bên tai không dứt, cảm giác vừa yên tĩnh vừa ầm ĩ này khiến chàng nhớ đến mình đã từng, từng muốn bất kể mà ôm lấy nàng, nói cho nàng biết, trong lòng chàng, nàng không giống những người khác.
Đất trời mênh mông như thế, màn mưa lạnh lẽo, đánh tan nỗi buồn vui, nhuộm ướt mi mắt.
Theo màn đêm buông xuống, trong nghĩa trang càng lạnh lẽo, tấm mành bị gió thổi tung, run bần bật. Lệ Tinh Xuyên chậm chạp mãi chưa về, Lam Hạo Nguyệt vẫn ngơ ngẩn, cứ ngồi bên cạnh quan tài gỗ, ho khan không ngừng.
Trì Thanh Ngọc đỡ vai nàng, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt vẫn không hề đáp lại. Chàng nghe tiếng ho khan trống rỗng kia, trong lòng lại càng đau hơn.
“Hạo Nguyệt.” Chàng lấy lọ thuốc mang theo ở nhà trọ từ trong tay áo ra, đưa tới tay nàng, “Uống tạm một viên thuốc trước, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.”
Lam Hạo Nguyệt nắm chặt lọ thuốc, ngơ ngác rất lâu, bỗng nhiên nói: “Nếu chúng ta