Trong căn rừng trúc xanh, Hoàn Nhi và Trì Thanh Ngọc cùng nhanh chân bước ra, đang muốn quay lại sau núi thì bỗng nhiên nghe tiếng chuông vang dội, âm thanh đó dồn dập trầm thấp, cứ vang vọng mãi không dứt trong núi sâu.
“Tiểu sư thúc, có phải chúng ta bị phát hiện rồi không?!” Hoàn Nhi sốt ruột, đưa mắt nhìn ra ngoài rừng, qua từng kẽ lá, mơ hồ nhìn thấy ánh đuốc kéo dài trên con đường núi đối diện, đang nhanh chóng chạy tới hướng này.
Tay Trì Thanh Ngọc cầm gậy trúc siết căng, Hoàn Nhi nhìn ra xung quanh, thấy ở rừng trúc phía tây có một con đường lát đá trắng quanh co, dù không biết dẫn tới lối nào nhưng lại chạy dài vắng vẻ, rất hẻo lánh.
“Bên này.” Cô bé mang theo Trì Thanh Ngọc chạy thẳng vào con đường mòn kia, lúc vòng qua một khúc cua thì thấy phía trước là đường xuống núi. Lúc này lại nghe thấy ở sau có người quát: “Ai ở trước đó?”
Hoàn Nhi cả kinh, muốn tiếp tục đi tới thì thấy bóng người ở trên đường núi lay động, có lẽ đã sớm có người bảo vệ. Dù không biết vì sao phái Thanh Thành lại tốn công tốn sức như vậy, thế nhưng cô bé hiểu rõ Trì Thanh Ngọc không muốn bị bọn họ phát hiện. Đang không biết làm thế nào cho phải thì Hoàn Nhi thấy Trì Thanh Ngọc dùng ngón tay kẹp lá trúc, giữ lại giữa hai kẽ tay.
“Đừng xung đột trực diện với bọn họ.” Đang nói, lá trúc giữa hai tay Trì Thanh Ngọc phóng ra, như lưỡi dao nhọn bắn về phía lũ truy binh.
Những đệ tử tuần núi thấy có vật bay tới, tưởng là ám khí, vội vàng giơ ống tay áo che mặt lùi về sao. Hoàn Nhi nhân lúc đó mang Trì Thanh Ngọc phi người nhảy lên, đạp qua cành trúc lướt trên đỉnh đầu đám người kia, chạy nhanh về phía sau núi.
***
Màn đêm sâu thẳm, bóng hai người như yến, vứt bỏ lũ truy binh ở đằng sau. Thế nhưng Hoàn Nhi chưa bao giờ tới Thanh Thành, ban nãy dựa theo tiếng nhạc của buổi tiệc mới tìm được hôn lễ, nay đêm đen lặng ngặt như tờ, xa xa gần gần thấy có ánh đuốc chập chờn, thế nhưng con đường núi có rất nhiều ngã rẽ, nhất thời cô bé không biết hướng nào mới là đường quay về sau núi. Đang lúc hoảng loạn thì nghe tiếng gió rít lên, bỗng dưng có có một sợi dây thừng băng qua tàng cây rít gió mà tới, đầu đoạn dây giữ chặt vai cô bé.
“Sư thúc!” Hoàn Nhi kêu lên, không kịp tránh đi thì đã bị sợi dây thừng kia kéo về sau. Có đám người từ trong bụi cây bắt cô bé đi, nhanh chân chạy ra trước núi.
Trì Thanh Ngọc nghe thấy âm thanh của em càng lúc càng xa, nóng lòng phóng mình theo tiếng kêu. Mà lúc này, lại có mấy bóng đen nhảy ra từ đằng sau mỏm núi đá, đao kiếm bén ngót được tuốt ra khỏi vỏ di động, cùng chém về phía sau chàng.
Trong tay Trì Thanh Ngọc không có vũ khí, nghe thấy tiếng gió đến gần, vội vàng lướt về phía trước. Những kẻ kia cũng dậm chân xuống đường núi rồi phóng lên, thế nhưng lúc chàng đang lưới đi thì bất ngờ ngửa eo ra sau, gậy trúc xanh vạch ra một hình vòng cung, nét vạch kia liên tục bắn vào thắng lưng bọn chúng.
Có người thừa loạn xông tới, ý đồ muốn đánh lén từ phái bên. Tay trái chàng vung lên, ống tay áo bay phần phật, đánh trật đi kiếm thế của gã. Mà lúc này, có một gã thấp lùn nhỏ gầy nhất lại chui lên, cầm song đao đâm tới hai đầu gối chàng. Cả người Trì Thanh Ngọc đang ở trên không trung, đạp chân lên bả vai gã, lộn người ra sau. Phía sau lại có kẻ muốn xuất chiêu, chàng dựa vào âm thanh, lấy gậy trúc quét ngang, đánh trúng vào gã, sau đó lập tức vươn tay, bắt được chuôi đao trong tay kẻ đó.
“Thả sư điệt của ta ra!” Trì Thanh Ngọc giữ chặt cổ tay gã, lạnh lùng nói.
“Giết người của Thanh Thành chúng ta mà còn dám càn rỡ thế sao!” Người nọ giãy giụa không thoát, đành tức giận quát. Những người còn lại không dám tiến lên, thế nhưng không muốn lùi về sau, liền vây chặt Trì Thanh Ngọc.
Trì Thanh Ngọc cả kinh, không kiềm được mà hỏi: “Cậu nói cái gì?”
“Hai sư đệ canh giữ bị chết sau núi, chẳng lẽ không liên quan đến các người sao?!” Tên cao nhất cười lạnh, quay đầu nói với gã nhỏ thó kia, “Ngũ sư đệ, mau đi bẩm báo sư phụ, nói rằng chúng ta đã bắt được hung thủ.”
“Vâng!” Có người đáp, định vội vàng chạy về. Ngay lúc đó, thấy có một ánh lửa chập chờn ở trên đường núi, chẳng bao lâu sau, có người đi tới.
Dáng người cao ngất, mặc trường bào đỏ sẫm như máu, càng làm nền cho đôi mắt sáng và hàng mi đen, khí khái hào hùng già dặn kinh nghiệm.
“Lệ sư huynh?!” Những người đó thấy y tới, không khỏi ngẩn người. Bọn họ đều cho rằng Lệ Tinh Xuyên sẽ đuổi theo tân nương, thế nhưng bây giờ gặp y ở đây, đều có phần lúng túng nhưng cũng không tiện hỏi. Kẻ cầm đầu chắp tay nói: “Lệ sư huynh, đệ đang muốn bảo Ngũ sư đệ đi bẩm báo cho sư phụ…”
Vẻ mặt Lệ Tinh Xuyên rất nghiêm túc, từ từ giơ đuốc đến trước đoàn người, vừa nhấc cánh tay thì thấy, cách ánh lửa không xa là bóng dáng Trì Thanh Ngọc.
“Huynh biết rồi.” Lệ Tinh Xuyên thản nhiên nói, “Còn cô nương kia đâu?”
“Bọn Thất sư đệ bắt được, có lẽ mang về rồi.” Gã cao cao cười nhạt, “Cậu ta vốn nôn nóng, không chờ bọn đệ cùng ra tay mà đã đi tranh công rồi.”
Lệ Tinh Xuyên suy nghĩ một chút, đi xuyên qua đám người, tới gần Trì Thanh Ngọc, thấp giọng nói: “Thanh Ngọc, đã lâu không gặp, không ngờ từ biệt nhau hơn ba năm, hôm nay lại gặp nhau trong tình cảnh này.”
Từ sau khi y đến đây, Trì Thanh Ngọc vẫn luôn giữ im lặng. Lúc này nghe thấy giọng y, Trì Thanh Ngọc mới lỏng tay, đẩy người bắt được qua một bên, nghiêng mặt nói: “Lệ huynh, tôi vốn lên núi cùng Hoàn Nhi, cũng không hề sát hại bất kì kẻ nào, vẫn xin nhờ anh giải thích với mọi người trong quý phái, trả lại Hoàn Nhi cho tôi.”
Lệ Tinh Xuyên vuốt cằm, quay lại nói với mọi người: “Huynh và cậu ấy từng quen biết, mọi người về báo với sư phụ trước, nói rằng lát nữa huynh sẽ mang cậu ta đi theo. Còn cô nương đã bị bắt đi, cũng nói trước với sư phụ và chưởng môn tạm thời đừng trách phạt, chờ khi biết rõ ngọn nguồn rồi hẵng nói tiếp.”
Những người này đều là thủ hạ của Trương Hạc Đình, vốn muốn bắt được hung thủ trước các đệ tử đạo gia, để dễ lấy lòng trước mặt sư phụ, không ngờ Lệ Tinh Xuyên lại an bài như vậy, có người không kiềm được lộ ra vẻ không vui, cũng chẳng có ý định rời đi.
Gã cao cao ôm quyền nói: “Lệ sư huynh, huynh nói có quen biết với cậu ta, thế nhưng có thể bảo đảm cậu ta không giết người không? Nếu huynh lo lắng, vậy cứ đi cùng chúng đệ, chẳng lẽ chúng đệ có thể động thủ với cậu ta trên đường sao?”
Đột nhiên Lệ Tinh Xuyên trầm mặt nói: “Ba năm trước đây huynh và cậu ấy là bạn bè, chẳng lẽ không biết tư cách cậu ấy thế nào? Các đệ không chịu đi trước, hay nghĩ huynh sẽ vì tình riêng mà thả cậu ta chạy thoát?”
“Đương nhiên sư huynh sẽ không làm như thế, chỉ là…”
“Đệ chỉ muốn dẫn người đi, nếu luận công ban thưởng, tất nhiên huynh sẽ không cướp công, nếu có sự cố gì xảy ra, đều tính trên đầu Lệ Tinh Xuyên này.” Lệ Tinh Xuyên nói năng hùng hồn.
Đám người kia thấy y nói đanh thép như thế, lại biết gần đây vừa nhận Trương Hạc Đình làm cha nuôi, đúng là rất được tin tưởng, cũng không dám xung đột trực tiếp trước mặt y. Sau khi bàn bạc với những người khác xong, gã cao cao nói: “Nếu đã vậy, đệ giao cậu ta cho Lệ sư huynh, thế nhưng huynh cũng nên đề phòng cẩn thận, nhất định không được để cậu ta lừa gạt.” Dứt lời, hậm hực mang thủ hạ đi về hướng lầu Đúc kiếm.
***
Đợi khi bọn chúng đi xa rồi, Lệ Tinh Xuyên mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi tới một bước hỏi: “Thanh Ngọc, tại sao cậu lại tới đây?”
Trì Thanh Ngọc ngạc nhiên, thấp giọng nói: “Không phải anh đưa thiếp cưới, bảo tôi đến Thanh Thành sao?”
“Thiếp cưới?” Lệ Tinh Xuyên kinh ngạc lắm, cười nhạt đáp, “Tại sao tôi phải làm như vậy? Năm đó cậu… Ôi, thôi đi, không nhắc tới chuyện xưa… Nếu tôi thật sự coi cậu là bạn, sẽ không xát muối lên vết thương của cậu như vậy.”
Y nói như thế, ngược lại khiến Trì Thanh Ngọc rơi vào nghi hoặc. Lệ Tinh Xuyên lại tiếp: “Vậy cậu và Hoàn Nhi lên núi, có gặp hai đạo sĩ trẻ nào không?”
“Có gặp, nhưng Hoàn Nhi chỉ trói họ dưới tàng cây, cũng chưa từng hại tính mạng bọn họ.” Trì Thanh Ngọc nói đến đó, không khỏi sốt ruột, “Lệ huynh, vừa rồi nghe những lời họ nói, có phải cho rằng chúng tôi đã giết hai đạo trưởng kia? Nếu đã vậy, tôi sẽ cùng anh đi tìm Trách chưởng môn, giải thích rõ ràng ngay trước mặt, bằng không cứ trốn tránh mãi sẽ chỉ càng khiến người của phái Thanh Thành nghi ngờ tôi.”
“Thanh Ngọc, cậu quá đơn thuần rồi!” Lệ Tinh Xuyên nắm chặt cánh tay chàng, thấp giọng nói, “Thứ nhất, tôi chưa từng viết bất cứ thiếp cưới nào mời cậu đến Thanh Thành. Mấy năm nay cậu ở đâu, tôi thậm chí còn không hỏi thăm nghe ngóng được, vậy tại sao người đưa thiếp cưới cho cậu lại biết? Thứ hai, tôi tin tưởng cậu không lạm sát kẻ vô tội, thế nhưng sự thật rằng hai vị đạo trưởng đã chết, trước mặt chỉ có cậu nói mình bị oan nhưng lại không có bất kì chứng cớ nào, cho dù có đến gặp Chưởng môn thì sự tình cũng cực kì bất lợi cho cậu.”
“Thế nhưng nếu tôi trốn, Hoàn Nhi sẽ bị cho là hung thủ…”
“Chưởng môn sẽ không tức giận với Hoàn