Một Hồ Sen Xanh Đợi Trăng Lên

Chốn xưa chỉ còn cỏ cây khô


trước sau

Doãn Tú Dung mang hai người đi về phía tây động Bạch Long, vòng qua một thác nước, dọc đường đi chỉ nghe tiếng suối chảy chim hót, hoàn toàn không thấy bóng người. Ở đây rừng tùng rậm rạp, che khuất bầu trời, như đang xế chiều. Lúc chậm rãi bước đi trên con đường núi, có một góc tường mờ mờ lấp ló ở lưng chừng núi, Doãn Tú Dung thấp giọng nói: “Bên đó là am Tùng Trúc đấy.”

Lam Hạo Nguyệt nhìn ra xa, thấy trên tường viện cỏ dại mọc cao, gạch đá cũng ám đen, rõ ràng là bị lửa thiêu mà thành. Lại đi về trước một đoạn, thấy tường viện đã sụp hơn nửa, bên trong vách nát tường xiêu, gạch vỡ gỗ vụn, chỉ còn một gian nhà đá nho nhỏ ở trong góc, có lẽ là di tích may mắn còn giữ lại được trong trận hỏa hoạn năm ấy.

“Nghe sư phụ nói, sau trận hỏa hoạn năm đó, bà và các sư bá đã tụng kinh trong này ba ngày ba đêm, thành tâm muốn cầu siêu cho linh hồn người chết.” Như thể Doãn Tú Dung lo rằng Lam Hạo Nguyệt sợ nơi từng xảy ra án mạng này nên lập tức giải thích. Đang nói, cô đẩy cửa vào căn nhà đá, ló mặt vào dò xét, “Mùa đông năm trước chúng tôi từng đến đây để làm lễ truy điệu, coi như cũng sạch sẽ.”

Lam Hạo Nguyệt đỡ Trì Thanh Ngọc vào phòng nhỏ, trong phòng trống hoắc, gần góc tường có hai cái đệm, phía trước có vài cái bàn thô sơ. “Chàng ngồi tạm một chút đi.” Nàng đỡ Trì Thanh Ngọc đến bên tường, để chàng ngồi xuống.

Doãn Tú Dung lấy một cái bình sứ từ trong tay áo ra đưa cho Lam Hạo Nguyệt. “Đây là thứ sư phụ cho hai người, có thể trị nội thương. Đại sư tỷ đã xuống núi truyền tin tới Đường môn giúp cô rồi, sư phụ nói, chuyện này cần để Đường môn ra mặt, nếu không thì Nga Mi cũng chẳng giúp gì được.”

“Tôi hiểu, nhờ cô cảm ơn sư thái giúp tôi với.” Lam Hạo Nguyệt nhận lọ thuốc, thấp giọng nói.

Trì Thanh Ngọc tiếp: “Chỉ sợ người Thanh Thành sẽ nhanh chóng đuổi tới đây.”

Doãn Tú Dung bảo: “Sư phụ đã dặn dò sư muội dưới chân núi rồi, có tin tức gì sẽ bẩm báo ngay, cho dù bọn người Trác chưởng môn đến thì Nga Mi vẫn có thể kéo dài được ít lâu, chờ Đường môn phái người tới rồi tính tiếp.” Cô dứt lời, như cảm thấy trong phòng hơi ngộp, bèn đẩy hé cửa sổ.

“Trận hỏa hoạn năm đó đã thiêu rụi cả am ni cô này sao?” Lam Hạo Nguyệt không nhịn được hỏi.

“Đâu chỉ am ni cô!” Doãn Tú Dung chỉ ra ngoài cửa sổ, “Cô xem, bên ngoài toàn cây khô, đều bị đốt cháy trong lúc đó đấy. Cũng như gian phòng nhỏ bên kia rừng, nhưng cũng bị đốt trụi, không còn bóng dáng gì.”

Lam Hạo Nguyệt mở nửa cánh cửa sổ, quả nhiên thấy cây khô ở khe núi đối diện nghiêng ngả, cỏ dại rì rào, có chút thê lương.

Doãn Tú Dung đóng cửa sổ, bỗng cách đó không xa nghe có tiếng người gọi ‘Doãn sư tỷ’, bèn vội bảo: “Có lẽ sư phụ có việc tìm tôi đấy, đúng rồi, ở dưới núi có dã thú thường lui tới, buổi tối hai người nhất định không được ra ngoài.”

Cô ấy vội vàng dặn dò xong xuôi, liền nhanh chân rời đi cùng sư muội ở bên ngoài.

***

Lam Hạo Nguyệt đang lặng lẽ tránh trong am Tùng Trúc, còn Doãn Tú Dung và cô gái kia xuống núi, vừa tới gần cửa chùa thì nghe thấy tiếng ngựa hí dưới chân núi không dứt. Đang ngạc nhiên thì thấy Liễu Ý sư thái mang các đệ tử bước vội xuống, Doãn Tú Dung chạy ngay tới bên cạnh sư phụ, “Sư phụ, có phải người của phái Thanh Thành tới không?”

Vẻ mặt Liễu Ý khá nặng nề, thấp giọng nói: “Gặp bọn họ, đừng nói nhiều lời.”

“Vâng.” Doãn Tú Dung theo sát ngay sau, mọi người tới cửa chùa, thấy một đám người mặc đồ đen đứng tụ tập dưới chân núi. Mấy thiếu nữ canh giữ có hơi lo lắng, vừa thấy sư phụ dẫn người tới đã vội vàng chạy đến báo cáo: “Chưởng môn phái Thanh Thành muốn lên núi…”

Liễu Ý đứng lại, chắp tay nói với Trác Vũ Hiền ở dưới thềm đá: “Bần ni không tiếp đón từ xa, vì sao đột nhiên Trác chưởng môn lại đến Nga Mi thế này?”

Trác Vũ Hiền ngồi trên ngựa, khuôn mặt nghiêm túc, chắp tay đáp: “Liễu Ý sư thái, mấy ngày trước phái Thanh Thành của ta bị tập kích, Trương sư đệ bất hạnh bị hại, không biết sư thái có từng nghe nói chuyện này?”

Liễu Ý rũ mi cuối mặt, “Đã sớm nghe đệ tử báo lại từ trước, đang rất ngạc nhiên vì chuyện này.”

Trác Vũ Hiền quay đầu nhìn Lệ Tinh Xuyên, lại tiếp: “Một khi đã vậy, tôi cũng không giấu diễm nữa, Lam Hạo Nguyệt, vợ mới cưới của Tinh Xuyên đã trốn đi ngay trong hôn lễ, cùng đệ tử của Thần Tiêu cung Trì Thanh Ngọc rời khỏi Thanh Thành. Mà tại nơi bọn chúng lén lút gặp nhau, phát hiện thi thể của Trương sư đệ. Vì thế tôi rất nghi ngờ bọn chúng bị bắt gặp lúc tư tình mà ra tay giết người, bởi vậy tôi liền dẫn chúng đệ tử đuổi xuống núi tới đây. Nghe nói hai người đã đến Nga Mi, xin sư thái đừng bao che, mau để tôi bắt bọn chúng về lại Thanh Thành.”

Liễu Ý khẽ vuốt cằm, “Trác chưởng môn, đúng là Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc đã tới Nga Mi, thế nhưng bần ni không giữ bọn họ lại, đã để bọn họ xuống núi tìm đường khác rồi.”

Trác Vũ Hiền nhíu mày, ông ta còn chưa mở miệng thì Trương Tòng Thái đã không nhịn được giục ngựa đi tới nói: “Sư thái, người xuất gia đáng lẽ không nên nói dối, thủ hạ huynh đệ của tôi luôn canh giữ gần Nga Mi này, hoàn toàn không thấy họ rời đi!”

“Tòng Thái, không được vô lễ như vậy!” Trác Vũ Hiền trầm giọng quát bảo ngừng, sau đó lại nhìn Liễu Ý nói: “Tôi biết sư thái và cha của Lam Hạo Nguyệt có chút giao tình, quan hệ với Đường môn cũng không tệ, thế nhưng Lam Hạo Nguyệt đã bái đường với Tinh Xuyên, lại còn bỏ trốn cùng Trì Thanh Ngọc, sư thái là người trong Phật môn, lẽ nào lại có thể chấp nhận để bọn họ lánh nạn tại Nga Mi? Chẳng lẽ không sợ chuốc họa vào thân, phá hủy danh dự của Nga Mi sao?”

Liễu Ý nghiêm mặt đáp: “Trác chưởng môn, Liễu Ý tôi trước nay làm việc tự có chừng mực, cây ngay không sợ chết đứng, vàng thật không sợ lửa. Huống chi dù Lam Hạo Nguyệt được gả tới Thanh Thành nhưng vẫn còn người nhà, ông không ngại có thể chờ người của Đường môn tới rồi cùng bàn bạc, đừng đứng trước cửa Nga Mi tôi mà hăm dọa bức người.”

Trác Vũ Hiền cười một tiếng, nói: “Thì ra sư thái muốn dùng Đường môn để trấn áp tôi? Bà cho rằng bọn họ tới là có thể thuận lợi mang Lam Hạo Nguyệt đi sao?”

“Dẫu thế thì cũng là chuyện giữa các người, không quan hệ với Nga Mi.” Liễu Ý không nhanh không chậm nói, “Trác chưởng môn, nếu không còn gì nữa, xin tạm lui trước.”

Bỗng nhiên Lệ Tinh Xuyên ôm quyền nói: “Sư thái, dù tôi chưa tận mắt nhìn thấy nhưng biết nhất định Hạo Nguyệt đang tránh ở Nga Mi. Em ấy mang theo Trì Thanh Ngọc, không có chỗ nào để đi, trừ chỗ này thì còn chốn dung thân nào khác? Mặc dù sư thái không quan tâm đến chuyện ở Thanh Thành, nhưng Hạo Nguyệt đã là vợ của tôi, người chồng như tôi tìm đến nơi này, sư thái cũng không cho tôi lên núi khuyên em ấy hồi tâm chuyển ý sao?”

Liễu Ý nhìn y, nói: “Lệ thiếu hiệp, Nga Mi toàn nữ đệ tử, xin thứ cho bần ni không thể để cậu lên núi tìm người.”

Trác Vũ Hiền xoay người nhảy xuống ngựa, bước lên thềm đá, áp sát nhìn Liễu Ý: “Sư thái, bà có phần không đúng lý rồi. Biết rõ Lam Hạo Nguyệt bỏ chồng mà đi, lại mang nghi ngờ là kẻ giết người mà vẫn một mực từ chối không cho chúng tôi lên núi ư?”

Nữ đệ tử bên cạnh Liễu Ý thấy ông ta đến gần, không hẹn mà gặp cùng đè lên chuôi kiếm. Liễu Ý thản nhiên bước tới một bước, nhìn ông ta: “Trác chưởng môn, Nga Mi chúng tôi từ lâu đã không tham dự vào chém giết giang hồ, ông mang đám đàn ông này vây ở cửa chùa như thế, sao tôi có thể cho các người vào núi tìm kiếm? Ông không được quên, hai

mươi mấy năm trước, là người của phái Thanh Thành tới Nga Mi, đã phạm vào tội giết chóc!”

Bước chân Trác Vũ Hiền khựng lại, lạnh lùng nói: “Đó đã là chuyện xưa cũ, kẻ giết người cũng đã đền mạng, sư thái vẫn còn giữ mãi trong lòng?”

“Thật không?” Liễu Ý rũ mắt, lần tràng hạt trong tay, “Chỉ mong đúng như lời Trác chưởng môn đã nói, kẻ giết người chắc chắn sẽ đền mạng.”

Trương Tòng Thái không kiềm chế được, nhảy xuống ngựa, “Không giao Lam Hạo Nguyệt ra đây, chuyện này vĩnh viễn không tra rõ được!” Vừa nói, anh ta đã bước nhanh về trước, định xông qua đám người. Các cô gái thấy thế, vội vàng rút kiếm, Liễu Ý giơ tay ngăn, quát: “Không được lỗ mãng!’

Trương Tòng Thái cũng không chịu dừng lại, Trác Vũ Hiền đi nhanh tới che trước mặt anh ta, phất tay áo, gió mạnh ập tới khiến mấy cô gái trẻ bên cạnh Liễu Ý sư thái bị chấn động phải liên tục lùi về sau. Liễu Ý mở hai tay, sau đó chắp tay trước ngực niệm a di đà phật, thân hình vững vàng như cây bách lâu năm trong gió, không hề nhúc nhích.

Trương Tòng Thái còn muốn tiến lên, thế nhưng bỗng cảm thấy phía trước có mấy cơn gió không biết từ đâu bay tới cứ lượn lờ, xoay quanh liên tục như xoáy nước giữa dòng sông. Anh ta đứng yên ở chỗ cũ không thể đi tới cũng chẳng lui về sau được, cả người run rẩy như bị xét rách. Trác Vũ Hiền thấy sắc mặt anh ta khác thường, vừa giữ chặt vai Trương Tòng Thái, tay phải đẩy ngang, một cơn gió lớn bay ra từ lòng bàn tay, đánh về trước người Liễu Ý. Thế nhưng Liễu Ý vẫn không nhúc nhích như cũ, chỉ lẩm nhẩm a di đà phật, tràng hạt trong tay hơi rung động. Một chưởng Trác Vũ Hiền vừa đánh ập tới bà, như đá chìm đáy biển, thổi một luồng gió mát rồi mất tung mất dạng.

Lúc này Trương Tòng Thái mới cảm thấy thân mình nhẹ bỗng, không thể không lùi lại mấy bước, thế nhưng chẳng đứng vững được, tức ngực, khóe môi rỉ tơ máu.

Đệ tử Thanh Thành đều muốn xuống ngựa ứng biến, Trác Vũ Hiền vung tay áo, nói: “Sư thái cố chấp bao che như vậy, Trác mỗ cũng không cưỡng ép mà xông lên núi. Cho bà một ngày, cứ suy nghĩ thật kĩ, rốt cuộc có giao Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc không, hay là chờ bị các đại môn phái trong giang hồ khinh bỉ, gánh thanh danh không tốt. Cáo từ!”

“Chưởng môn!” Trương Tòng Thái ôm ngực vội vàng ngăn cản nhưng Trác Vũ Hiền đã lên ngựa quay đi, dẫn đầu mọi người lùi về sau, anh ta bất đắc dĩ cũng đành phải theo đuôi. Một đoàn người ngựa này từ từ rời xa, lúc này Liễu Ý mới rũ hai tay, sắc mắt trắng bệch, tràng hạt trong tay rơi ào ào, tan tác đầy trên đất.

***

Trời đêm bỗng nổi gió lớn, Trác Vũ Hiền dẫn mọi người ở tạm tại một khe núi gần Nga Mi. Lúc nửa đêm, khi tất cả mọi người đã chìm vào giấc ngủ, Lệ Tinh Xuyên nhìn thấy có người từ từ tới gần, y mở to mắt nhìn, thì ra là Trương Tòng Thái.

“Trương sư huynh…” Y còn chưa nói hết thì Trương Tòng Thái đã đè vai y xuống, ra hiệu đừng lên tiếng. Sau đó, anh ta chỉ vào một chỗ hút trong khe núi, chống Trường kiếm đứng lên. Lệ Tinh Xuyên không làm kinh động người bên cạnh, theo anh ta, chậm rãi đi về phía cốc sâu.

Bước chân Trương Tòng Thái nặng nề, thường muốn dừng lại nghỉ tạm, chắc là ban ngày bị nội lực của Liễu Ý gây thương tích, chưa trở về bình thường. Lệ Tinh Xuyên đuổi theo mấy bước, thấp giọng nói: “Tòng Thái, huynh có chuyện gì mà phải tìm đệ lúc này?”

Trương Tòng Thái thấy cả hai đã cách những người khác một khoảng đủ xa mới dừng chân, trầm giọng nói: “Trên đường đi cũng muốn hỏi đệ từ sớm nhưng lại không có cơ hội. Huynh tìm đệ vì chuyện của cha.”

“Vì sao…”

“Chưởng môn nói cha huynh bị Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc giết chết, đệ nghĩ thế nào?” Trương Tòng Thái nhìn y mà hỏi.

Lệ Tinh Xuyên trầm mặc một lát, bất đắc dĩ nói: “Đương nhiên đệ không hi vọng chuyện là thế.”

“Đệ cảm thấy hai người bọn họ có thể giết cha huynh chỉ trong vòng một chiêu?” Trương Tòng Thái kích động, cố hết sức mà nói: “Trên thi thể cha ta không có bất kì vết thương nào khác, mấy chục năm công lực của ông ấy, cũng không đến nổi vừa giao thủ đã bị đánh bại chứ?”

Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra, ngẩng đầu nói: “Vậy ý của huynh là?”

Trương Tòng Thái ghé tới gần y, hạ giọng nói: “Trước khi cha huynh qua đời, có phải đã tìm đệ mấy lần, rốt cuộc ông ấy đã bàn bạc với đệ chuyện gì? Có phải liên quan tới Chưởng môn hay không?”

Lệ Tinh Xuyên khẽ nhíu mày, “Tòng Thái, chẳng qua cha huynh tính toán cho tương lai của huynh thôi…”

“Đương nhiên huynh biết.” Trương Tòng Thái vội la lên, “Huynh từng hỏi ông ấy, ông ấy chỉ nói hi vọng có thể khiến huynh được nổi bật, mọi chuyện còn lại để ông xử lý. Thế nhưng Chưởng môn lại yêu mến Hồng Thiên sư huynh hơn, sao lại coi trọng đệ tử tục gia chúng ta chứ. Huynh mới nghĩ ra, có phải cha ta mưu đồ chuyện bí mật gì với đệ, ngược lại chọc giận tới Chưởng môn chăng…”

Lệ Tinh Xuyên nhìn anh ta, kinh ngạc nói: “Huynh nghĩ lạ quá, cha nuôi chỉ bàn bạc chuyện hôn lễ với đệ thôi, sao lại mưu đồ gì chứ?”

“Lệ Tinh Xuyên, đệ đừng gạt huynh!” Trương Tòng Thái nhíu mày nói, “Cha huynh chết rồi, chuyện này chỉ có đệ mới biết rõ!”

“Tòng Thái, sao huynh chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của bản thân như vậy?” Lệ Tinh Xuyên không vui nói, “Được được được, dù những gì huynh nói là thật, cha nuôi chẳng biết vì sao mà bị giết, chẳng lẽ đệ không nghĩ cách minh oan cho ông ấy? Chẳng lẽ đệ sẵn lòng để Hạo Nguyệt gánh tội giết người? Mấy ngày qua tâm tư đệ rất mệt mỏi, huynh còn cho rằng đệ đang lừa huynh?”

Nhất thời Trương Tòng Thái không cách gì phản bác, chỉ chống vào vách tường đá, thấp giọng nói: “Huynh không có ý không tin đệ, chỉ là cảm thấy chuyện này quá kì lạ, muốn xin đệ nói sự thật.”

“Sự thật là ông ấy không có mưu đồ gì với đệ cả, chẳng qua huynh đang suy đoán lung tung thôi.” Lệ Tinh Xuyên dứt lời, lại thở dài một hơi, “Tòng Thái, huynh khó chấp nhận chuyện đấy, chẳng lẽ đệ thì không? Bây giờ Hạo Nguyệt đi đâu cũng không biết, cho dù tìm được em ấy rồi thì đệ cũng không biết phải đối mặt thế nào… Nỗi khổ trong lòng đệ, chưa chắc đã nhẹ hơn huynh!”

Y đã nói như vậy, Trương Tòng Thái cũng nhụt chí đi mấy phần, do dự một lát mới nói: “Vậy đợi khi tìm được Lam Hạo Nguyệt và Trì Thanh Ngọc, chúng ta không thể vội vàng động thủ, phải tra xét thật kĩ mới được.”

“Khó cho huynh lại có thể bình tĩnh như vậy.” Lệ Tinh Xuyên vỗ lên vai anh ta, “Đã không còn sớm nữa, mau trở về nghỉ ngơi. Đệ thấy huynh bị thương không nhẹ đâu, không thể coi thường sức khỏe như vậy.”

Trương Tòng Thái thở dài một hơi, xoay người đi về khe núi. Lệ Tinh Xuyên đi theo ngay phía sau, chờ anh trở lại nơi nghỉ ngơi, Lệ Tinh Xuyên cũng nằm dưới tàng cây. Đêm dài đằng đẵng, mây che mất trăng, một hồi lâu sau, đột nhiên Lệ Tinh Xuyên ngồi dậy, đi tới hang động Trác Vũ Hiền đang ngồi thiền nghỉ ngơi một mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện