Một tiếng rồng ngâm, Trường kiếm của Trác Vũ Hiền rút ra khỏi vỏ, ban đầu kiếm quang không lóa mắt, nhưng thấy cổ tay ông ta rung lên một cái, bất ngờ rạch về phía trước mặt Liễu Ý. Liễu Ý vốn cúi đầu đứng yên, không chờ lưỡi kiếm tới gần, đột nhiên ngẩng đầu, tay phải vẽ ra một hình vòng cung, tràng hạt trong tay quấn lấy thân kiếm, hô một tiếng rồi đánh về cổ tay Trác Vũ Hiền.
Những viên tràng hạt kia phát ra vầng sáng màu tím đen, lưỡi kiếm của Trác Vũ Hiền quét qua, kiếm thế vốn đánh thẳng nay đột nhiên biến hóa kì lạ, mỗi phân mỗi tấc đều phát ra quang ảnh huyền ảo, phút chốc đã đánh bay tràng hạt Liễu Ý đang cầm lên trời. Liễu Ý phất tay áo xuất chưởng, tràng hạt nảy lên hơi rung động, gào thét bay khắp bốn phương tám hướng. Trác Vũ Hiền phi người phóng kiếm, từng đường kiếm rạch trên không trung xung quanh Liễu Ý. Lúc này những viên tràng hạt kia đập lên kiếm, nghe tiếng hạt nứt vỡ liên tiếp, tràng hạt đã bị kiếm khí đánh nát, hóa thành những mảnh vụn bay đầy.
Hai tay Liễu Ý mở rộng, ống tay áo phất gió, tiến gần tới một bước, tay trái vẫn chắp trước ngực, ngón tay phải như mũi đao, đâm thẳng về phía Trác Vũ Hiền. Lúc này tầm mắt của Trác Vũ Hiền bị những mảnh vụn của hạt gỗ kia quấy nhiễu, thế nhưng không hề có ý lùi lại ra sau, Trường kiếm trong tay gào thét, ngàn vạn quang ảnh như quy làm một, thành một thế dài vô tận xuyên qua trước người. Một chưởng kia của Liễu Ý nằm ngay chính giữa mũi kiếm của Trác Vũ Hiền, khoảnh khắc lòng bàn tay chạm đến, đầu tiên, một luồng sáng rực rỡ bắn lên, sau đó cảm thấy máu huyết toàn thân căng trướng, như muốn nổ tung.
Cánh tay phải của Liễu Ý vừa rút về, Trác Vũ Hiền cười lạnh một tiếng, lấn người lên, kiếm vội vàng đâm trước ngực. Thế nhưng bà bỗng phất tay áo trái, bạch quang trong tay áo lóe lên, bò lên cánh tay Trác Vũ Hiền như linh xà. Trác Vũ Hiền biến sắc, bất ngờ xuất chưởng vào ngay đầu vai Liễu Ý. Dù Liễu Ý đã cố tự chống đỡ nhưng không thu người được, phải lùi về sau mấy bước liền, va vào thành cầu.
“Liễu Ý, bà dùng ám tiễn đả thương người?” Ông ta vừa đưa mắt nhìn, thấy ống tay áo phải thấm máu tươi, không hỏi giận dữ.
Trong tay áo trái của Liễu Ý là đoản kiếm đang rỉ máu, chính bà cũng mệt mỏi vì bị thương nặng, đỡ vào thành cầu nói: “Đây vốn là kiếm thức ẩn giấu của Nga Mi tôi, chỉ trách trong mắt Trác chưởng môn không coi ai ra gì.”
“Đã như vậy, thì đừng nói Thanh Thành tôi ỷ mạnh hiếp yếu!” Trác Vũ Hiền vừa dứt lời thì tung người nhảy lên, băng qua cây cầu trúc của Tham Âm các, trực tiếp lao lên núi. Liễu Ý đạp chân lên thành cầu, phi người xuất kiếm, muốn ngăn cản đường đi của Trác Vũ Hiền. Trác Vũ Hiền chắp tay phóng một chưởng, trúng vào khuỷu tay của Liễu Ý, cả hai đều bay ngược ra hơn mấy trượng.
“Sư phụ!” Đệ tử Nga Mi thấy Liễu Ý không đứng thẳng được, vội vàng chạy tới vậy quanh, thấy hai mắt Liễu Ý nhắm nghiền, khóe môi rỉ máu. Lúc này Trác Vũ Hiền bịt tay lên vết thương, căm hận nhìn chằm chằm vào bọn họ, sau đó phất tay áo rời đi. Lệ Tinh Xuyên thấy vậy, mặt không cảm xúc dẫn các thủ hạ theo ngay phía sau, băng qua Thanh Âm các.
Đường núi trên Nga Mi chạy dài, Trác Vũ Hiền bước nhanh phía trước, dù trên đường có bị chặn nhưng những đệ tử trẻ tuổi này nào phải đối thủ của ông ta. Mọi người của phái Thanh Thành theo sau, không lâu sau đã dẹp hết toàn bộ chướng ngại. Lệ Tinh Xuyên nhìn về con đường núi xa xa, sau khi bước vài bước tới sau ông ta, thấp giọng hỏi: “Chưởng môn, không phải ngài nói Trì Thanh Ngọc đã trúng một chưởng của ngài rồi sao? Theo con thấy, chưa chắc cậu ta có thể đi xa được đâu. Chi bằng chúng ta tìm kiếm ở ngay sườn núi này, tránh mất dấu bọn họ.”
Trác Vũ Hiền nghe y nói, dừng lại suy nghĩ một chút, bảo: “Cũng đúng thật, Tinh Xuyên, con mang theo thủ hạ canh giữ ở đây, tránh đệ tử Nga Mi chạy tới cứu viện.” Nói xong, ông ta cố ý gọi vài đệ tử đạo gia tới, “Các con theo ta đi tìm phía trước.”
“Vì sao Chưởng môn không cho con đi theo?” Lệ Tinh Xuyên ngẩn ra.
“Đây là đường nhất định phải qua nếu muốn lên núi, con ở đây canh giữ, nhỡ đâu Liễu Ý dẫn người đuổi theo cũng tiện bề ngăn cản một trận. Lại nói, ta sợ con nhìn thấy Lam Hạo Nguyệt sẽ khó kiềm lòng. Con cứ yên tâm, chắc chắn ta sẽ làm chủ cho con.” Trác Vũ Hiền vội dứt lời, dẫn vài kẻ thân tính băng qua rừng rậm mà đi.
Trác Vũ Hiền đi băng băng, những đệ tử phía sau chưa đến Nga Mi bao giờ, cũng không biết rốt cuộc ông ta muốn đi đâu, đành phải dốc sức đuổi cho kịp. Đoàn người này băng qua khu rừng rậm đối diện Thanh Âm các, trái phải con đường núi này ngoằn ngoèo khúc chiết, xa xa nghe tiếng nước chảy ầm ầm, đi qua một con đường núi chật hẹp thì thấy có con suối nước chảy cuồn cuộn qua rừng cổ thụ cao vút, như những sợi tơ trắng vấn vít.
“Sư phụ, đây là đâu ạ?” Có người không biết hỏi.
“Động Bạch Long.” Trác Vũ Hiền hất cành lá trước mặt, không quay đầu mà tiếp tục đi về trước.
Đám còn lại ngó nghiêng bốn phía, chỉ thấy trời cao bị che kín bởi màu xanh lục, trong rừng u ám ẩm ướt, cách đó không xa, quả có một hang động, ngoài cửa động có tấm bia đá khắc chữ ‘động Bạch Long’, thế nhưng bị dây leo quấn quanh, vừa nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra. Trác Vũ Hiền cầm kiếm đi tới cửa động Bạch Long. Địa thế nơi này cao và dốc, ông ta đưa mắt nhìn ra xa, giữa hai chân mày không kiềm được mà nhíu chặt.
“Hồng Thời, con và các sư đệ đến động Bạch Long tìm kiếm, nếu thấy có kẻ nào trốn ở đấy thì lập tức canh giữ. Ta đến phía đối diện xem một chút rồi tới sau.” Ông ta nói xong, vén áo bào nhảy xuống con dốc.
Mấy gã đệ tử lấy can đảm đi dò thám hang động, hai chân Trác Vũ Hiền đạp nhẹ lên vách núi, chỉ lên xuống vài cái đã tới được trước bìa rừng tùng. Gió núi rì rào, cổ tùng xanh ngắt, chỉ có một tia nắng xuyên qua được tàng cây, chiếu xuống nơi âm u này.
Ông ta cúi đầu nhìn rêu trên đất, có mấy chỗ bị đạp lên, rõ ràng vừa mới bị người ta dẫm lên. Chim tước giật mình, đập cánh bay đi, ngón tay Trác Vũ Hiền căng lên, nắm chặt Trường kiếm, sải bước về phía di tích kia.
***
Trước Thanh Âm các, đệ tử Nga Mi đang muốn đỡ Liễu Ý vào trong phòng nghỉ ngơi thì lại một hồi chân vội vàng từ trên núi vọng tới, mọi người hoảng sợ nhìn lại, là Lương Ánh Tuyết dẫn một đoàn người tới cùng.
“Đại sư tỷ!” Các thiếu nữ vui vẻ ùa tới đón, Lương Ánh Tuyết bước nhanh tới trước mặt sư phụ, chắp tay thưa: “Sư phụ, con đã dẫn người của Đường môn tới, nhưng vẫn chậm một bước…”
Một phụ nhân nhanh bước ra từ sau lưng Lương Ánh Tuyết, thấy sắc mặt Liễu Ý không ổn, không khỏi áy náy: “Sư thái, đã phiền người bảo vệ Hạo Nguyệt. Nghe những đệ tử dưới núi nói, người của phái Thanh Thành đã giết hơn nửa núi, bây giờ bọn chúng đang ở đâu?”
Liễu Ý thở dài: “Đường phu nhân, bần ni vốn định ngăn cản đến khi các người tới, ấy nhưng không ngờ Trác Vũ Hiền coi thường đạo nghĩa giang hồ mà xông thẳng lên núi. Bây giờ ông ta đã băng qua Thanh Âm các, đi tới Kim đỉnh rồi.”
Phụ nhân kia đúng là Đại phu nhân của Đường môn, Mộ Dung Cẩn. Bà thấy giọng nói của Liễu Ý trầm khàn, biết đang loạn chân khí, vội hỏi: “Sư thái đừng tự trách, tôi phải đi ngay để đuổi kịp bọn chúng, không để Nga Mi chịu nhục.” Bà đang muốn dẫn mọi người Đường môn tới Kim đỉnh thì thấy có một cô gái chạy ngược lại từ cầu trúc bên kia.
“Sư muội Tú Dung!” Lương Ánh Tuyết đi tới một bước, Doãn Tú Dung thấy khuôn mặt sư phụ tiều tụy, không khỏi bất ngờ, ào tới hỏi: “Sư phụ, người bị thương?”
“Không sao cả…” Liễu Ý vô lực khoát tay, “Tình hình sao rồi?”
“Trác Vũ Hiền không xông thẳng tới Kim đỉnh mà đến am Tùng Trúc ngày xưa!” Doãn Tú Dung vội vàng nói.
“Sao ông ta lại có thể biết nơi đó?” Lương Ánh Tuyết rất bất ngờ, Liễu Ý lại cau mày lẩm bẩm, “Quả nhiên ông ta biết rõ vị trí của am Tùng Trúc… Đường phu nhân, Hạo Nguyệt biết tội ác của Trác Vũ Hiền, xin bà mau chóng đi ngay, tránh để ông ta tìm được Hạo Nguyệt.”
Mộ Dung Cẩn run lên, nói ngay: “Được, tôi sẽ đến am Tùng Trúc ngay.”
“Cháu biết đường tắt, để cháu dẫn mọi người tới.” Doãn Tú Dung xung phong nhận trách nhiệm, dẫn người Đường môn băng qua cầu trúc, phóng mình tới núi đá.
***
Xung quanh tàn tích am Tùng Trúc trống trải, gió kéo đến từ bốn phương tám hướng, vài cụm cỏ dại mọc trên bức tường sụp nát lay lay, cây khô trong viện đứng thẳng, có phần thê lương hiu quạnh. Trác Vũ Hiền đi tới trước cửa, nhìn trái phải nhưng không thấy có tiếng người. Tuy ông ta còn hơi do dự nhưng vẫn xoay người nhảy qua tường viện, lặng lẽ đứng trước căn phòng nhỏ.
Rồi đột ngột đá bay, đạp cánh cửa đang đóng chặt.
Căn phòng nhỏ ở am Tùng Trúc vang rầm rầm, bên trong không một bóng người, chỉ có hai chiếc nệm, một cái bàn thấp.
Trác Vũ Hiền bước nhanh vào trong, cúi người nhìn, thấy trên bàn có một cây đèn cây, đưa tay sờ thử, sáp không khô lắm, có lẽ mới có người dùng cách đây không lâu. Ông ta xoay người bước ra khỏi căn phòng, tìm xung quanh tàn tích của am ni cô, rồi đột nhiên như sực nhớ ra điều gì, vội vàng chạy xuống sườn núi, đi vào sâu trong thung lũng. Con đường này gập ghềnh hoang vu, ông ta vẹt bụi cỏ ra hai bên rồi bước nhanh về trước, lập tức