Một Hồi Mộng

Dưỡng đằng thuật


trước sau

“Xẹt….xẹt!”

Đây là những âm thanh được phát ra từ Thanh Trường Thương của một gã thanh niên tầm hai bảy tuổi, Thanh Trường Thương này đang được hắn không ngừng vung vẫy trong không trung. Xung quanh hắn lúc này là những sợ dây leo màu xanh trong giống như những chiến roi đang liên tục vung vẫy tấn công gã.

Cách gã thanh niên niên một đoạn có một gã thanh niên khác, hắn có khuôn mặt tái méc không một chút huyết sắc với bờ môi tái tím thâm đen, thân hình gầy gò yếu ớt tựa như một tên nghiện ngập nhiều năm, gã thanh niên này chính là Phan Văn Tú và hiển nhiên gã thanh niên đang cầm thương phòng thủ trước những đoàn tấn công của những sợ dây leo bên kia chính La Tiếu Ninh.

Khác với vẻ chặt vật của La Tiếu Ninh, Phan Văn Tú lúc này không ngờ đứng bất động một chỗ với cái miệng đang cười một cách khoái trá khi nhìn thấy La Tiếu Ninh đang phải cật lực chống chọi lại những sợ dây leo màu xanh, đây là một chiêu trong tuyệt kỹ bá đạo của Phan Văn Tú và nó được gọi là “Mộc Đằng Vân Vũ”.

Sỡ dĩ nó được cho là bá đạo vì hầu như chưa từng có người phá giải được chiêu thức này của hắn, tất cả các trận đấu hắn từng sử dụng chiêu thức này đều là do hắn tự động hóa giải chiêu thức và nhận thua một cách khó hiểu.

Có nhiều người đoán rằng việc Phan Văn Tú nhận thua là do hắn phải dùng quá nhiều linh lực để duy trì tuyệt kỹ này, khiến cho cơ thể của hắn có phần không kham nổi bởi vì linh lực trong cơ thể hắn có lẽ ở tình trạng cung không đủ cầu. Điều đó cũng thể hiện khó rõ khi mỗi lần hắn dừng lại chiêu thức đều là ở trình trạng kiệt sức, mệt mỏi. Cũng nhờ vào sự khó chịu của tuyệt kỹ này nên thanh danh của hắn trong mấy năm nay lại càng lớn hầu như ai cũng biết đến hắn. Nếu không phải bắt đắc dĩ thì không ai nguyện ý thi đấu cùng hắn bởi vì thi đâu với hắn chẳng khác nào tự ngược đãi bản thân.

“La Sư Huynh, trận đấu hôm nay đệ nhất định phải giành chiến thắng vì nó liên quan đến chuyện phải làm sắp tới của đệ! nếu như Huynh không muốn dẫn đến tình trạng lưỡng bại câu thương với đệ thì tốt nhất Huynh hãy chủ động rút lui đi! Được không?” Phan Văn Tú nhìn La Tiếu Ninh chật vật chống chọi một cách vô ít liền mở miệng nói,

“Hừ! Phan Văn Tú đừng tưởng ta không biết điểm yếu của ngươi, chiêu thức này tuy mạnh nhưng để phá giải nó không phải là không có cách nào người muốn ta đầu hàng sao? Nằm mơ đi!” La Tiếu Ninh sau khi quét một thương đẩy lui những sợi dây leo liền mở miệng nói như quát,

“Ngươi biết được thì sao? Với tình trạng của ngươi lúc này có thể chống đỡ được bao lâu, đừng làm mất thời gian quý báu của ta!”

“Haha! Thế thì tới đi! Đừng mãi chỉ nói như vậy, ta chẳng không ngại cùng ngươi lưỡng bại câu thương đâu! Nếu như ngươi cùng ta đánh đến mức lưỡng bại câu thương, ta xem người làm thế nào để đối phó vớ Hoàng sư muội khi nàng vẫn còn xung sức!”

Phan Văn Tú nghe La Tiếu Ninh nói thế thì không khỏi ngẩn ngơ, hắn quên mất nếu như trận đấu này hắn giành thắng lợi thì chuyện đấu với Hoàng Lê Vi sẽ là đều hiển nhiên, hắn khẽ đưa mắt nhìn về phía Hoàng Lê Vi trong lòng thầm nghĩ "Nhìn tình trạng của muội ấy như thế liệu mình có thể đánh bại được muội ấy để gặp tên dâm phu của con tiện nhận kia không?"

“La sư huynh! Cần gì phải như thế, đệ thật sự là có việc phải làm nếu như huynh chịu buông bỏ, sau này chỉ cần huynh lên tiếng đệ sẽ không nói hai lời liền xong vào núi đao biển lửa!” Phan Văn Tú sao khi suy nghĩ liền dùng giọng cầu xin La Tiếu Ninh,

Nếu không phải hắn muốn nhân Đại Hội lần này ra tay với hai người Thủy Tiên thì hắn cũng chẳng phải dùng hạ sách đi cầu người như thế này, bởi vì nếu bỏ qua cơ hội lần này thì không biết hắn sẽ phải chờ đến bao lâu nữa mới có cơ hội, nếu bình thường muốn lẻn vào Vũ Sát Phong để hạ sát Vũ Tiểu Vũ là đều không thể nào bởi vì hắn còn chưa kịp tìm thấy Vũ Tiểu Vũ thì đã bị Mạnh Lệ Nương hạ sát trước rồi.

“Văn Tú! Ta không biết ngươi có việc gì? Nhưng thì đấu là thi đấu! Ta làm sao có thể không biết liêm sĩ mà chịu thua ngươi! La gia ta không bao giờ làm như thế, cho dù đánh không lại ngươi đi chăng nữa, thì ta cũng sẽ đánh một trận oai liệt!”

“La sư huynh! Ngươi không cần lo lắng! Sau sự việc lần này ta sẽ đứng ra giải thích với mọi người là ta cầu huynh…”

“Không được! Nếu là giao đấu bình thường ta sẽ không nói hai lời liền đồng ý giúp ngươi, nhưng đây là trận chiến vinh dự, ta không thể vì đệ có chuyện lại buông bỏ! Văn Tú, lần này phải xin lỗi đệ rồi” La Tiếu Ninh sao khi đẩy lui một đợi tấn công, lắc đầu nói,

“Tốt…La Tiếu Ninh! Nếu ngươi đã không cho ta mặt mũi thì chiến thôi…!”

Phan Văn Tú hết lời cầu xin nhưng lại nghe ra trong lời nói của La Tiếu Ninh có chút kiên định liền không thèm nói nữa, hai tay nhanh chóng bắt pháp quyết, sau khi kết ấn thành công liền quát:

“Dưỡng Đằng Thuật! Thức thứ hai: Mộc Đằng Bá Vương Thương…!”

Hắn vừa dứt lời cơ thể gầy yếu của hắn đột nhiên chỉ còn lại da bộc xương đồng thời tất cả Mộc Đằng trước mặt La Tiếu Ninh đột nhiên ngừng lại rồi hóa thành những Thanh Trường Thương sắc bén đồng loạt tấn công về phía La Tiếu Ninh.

“Ầm…..Ầm….Ầm….”

Những mảnh vỡ của sàn đấu bay tứ tung kèm theo đó là những làn bụi mờ mù mịch, sau khi nó đâm vào sàn đấu liền rút ra đâm tiếp về phía La Tiếu Ninh, mỗi lần đâm tới đều bị Thanh Trường Thương trong tay La Tiếu Ninh gạt sang một bên.

Lưỡi thương của La Tiếu Ninh khi chém vào thân Mộc Đằng liền phát ra những tia lửa giống như hai thanh binh khí đang va chạm vào nhau chứ không phải là đánh vào Mộc Đằng, hắn đâm ra một Thương, mũi Thương không ngờ chẳng thể đâm xuyên qua thân của những sợ Mộc Đằng này.

Khi La Tiếu Ninh đang chật vật với biến hoa của Mộc Đằng thì Phan Văn Tú phía bên kia cũng không dễ chịu gì, trước đó thân hình của hắn đã có chút biến hóa bây giờ hắn lại càng khó khăn hơn, xương cốt trong người hắn phát ra những tiếng kêu lách cách tựa như bất kỳ lúc nào cũng có thể tan vỡ. Hắn khó khăn mở miệng một lần nữa:

“L..a..Ti..ếu..Ninh...ngươi….vẫ..n…không…chi..ụ…buô..ng..bỏ…sao?”

La Tiếu Ninh đối với lời nói của Phan Văn Tú căn bản là không nghe thấy bởi vì tình trạng trước mắt của hắn không cho phép hắn lơ là sơ suất, nhưng với giọng nói khó khăn của Phan Văn Tú thì hắn cũng chẳng thể nghe ra được ý gì.

Sỡ dĩ hắn mở miệng hỏi một lần nữa là vì với tình trạng của hắn lúc này
đã không còn gánh nỗi mức độ tiêu hao máu thịt này nữa, ngay khi Phan Văn Tú định giơ tay chuẩn bị giải trừ chiêu thức thì phía bên kia La Tiếu Ninh cũng tung ra chiêu mạnh nhất của hắn đó là Truy Tâm Đoạt Mệnh Thương, Thanh Trường Thương rời khỏi tay hắn xuyên qua Mộc Đằng lao đi với một lực phá hoại rất là mạnh.

Mặc dù những sợi Mộc Đằng đã được cường hóa nhưng với bản chất của thuộc tính lôi là phá hủy nên không ít sợi Mộc Đằng bị Thanh Trường Thương của La Tiếu Ninh công phá xuyên quá rồi thuận thế lao về phía Phan Văn Tú.

La Tiếu Ninh sau khi quăn đi Thanh Trường Thương của mình liền gặp phải thế công không dứt của Mộc Đằng Thương trước mặt, chỉ là chúng tấn công hắn không được bao lâu thì lại có dấu hiệu sắp biến mất.

Bọn chúng dường như cũng cảm nhận được điều này nên trước khi biến mất liền điên cuồng tấn công La Tiếu Ninh và cuối cũng chúng cũng thành công đánh ngã hắn, không những thế chúng nó còn để lại trên người hắn không ít lỗ thủng do bị chúng nó xuyên thủng.

Ngay khi La Tiếu Ninh ngã xuống thì phía bên kia Phan Văn Tú cũng đang trượt dài trên sàn đấu và để lại phía trước hai vệt máu tươi. Có lẽ đây chính là hậu quả của việc Phan Văn Tú cố gồng mình chống lại một Thương của La Tiếu Ninh. Từ việc này có thể thấy uy lực của một thương này rất là lớn, lớn đến nỗi đôi chân của Phan Văn Tú ma sát với sàn đấu thôi cũng đã tạo thành thương tích đối với bản thân Phan Văn Tú.

“Ầm….”

Thanh Trường Thương xuyên qua thân thể hắn bay thẳng vách tường cách đấy vào chục trượng, khi nó cấm vào cán thương vẫ còn không ngừng rung rây, Phan Văn Tú ngã xuống máu tươi từ trên người hắn tuông ra ướt cả một mảng lớn trên sàn đấu.

Tất cả mọi nhìn thấy tình huống như thế ai nấy cũng đều lo lắng, tuy nói tu sĩ chỉ cần tim còn đập thì còn có thể cứu chữa nhưng với tình trạng bị thương như vậy thì khó mà nói được, những năm này Đại Hội cũng không phải là chưa từng có đệ tử bị ngộ sát.

Bọn họ đang chăm chú chờ đợi bởi vì với tình huống thể này chỉ cần một trong hai người ai có thể đứng dậy trước tiên và không gục ngã thì người đó chắc chắn sẽ dành chiến thắng, chính vào lúc Lư Ngọc Minh mất kiên nhẫn chuẩn bị tiến lên tuyên bố thì hai người La Tiếu Ninh lần lượt đứng dậy cử chỉ của bọn họ rất là khó khăn.

“La Tiếu Ninh cố lên….! La Sư Huynh cố lên….!”

Ngay lúc này tiếng reo hò lại bắt đầu hô to, tên của La Tiếu Ninh được mọi người liên tục lập lại và sau bao lần ngã xuống, hắn rốt cục cũng đã chính thức đứng dậy. Phía bên kia, tình trạng của Phan Văn Tú cũng không khá hơn là mấy, hắn đang dùng đôi bàn tay chật vật chống đỡ tấm thân ốm yếu của chính mình đứng dậy.

Đúng vào lúc này, Phan Văn Tú bổng nhiên đúng dậy không một chút khó khăn, thân thể gầy gò chỉ còn da bọc xương cũng phát sinh biến hóa đột nhiên có mấy phần da thịt cứ như mập ra thêm mấy vòng, máu ở nơi bị Thanh Trường Thương xuyên thủng cũng dừng lại chỉ có khuôn mặt xanh xao là không chút thay đổi.

“Mạnh Tông Chủ! Tên đệ tử đó bị làm sao thế?” Bùi Công Nhũ nhìn thấy biến hóa trên người Phan Văn Tú liền hiếu kỳ hướng Mạnh Thiên Uy hỏi.

Mạnh Thiên Uy cũng nhanh chóng giải đáp:

“Nếu như ta nhìn không lầm thì gã đệ tử này luyện một môn công pháp đặc thù của Mộc Linh Căn gọi là Dưỡng Đằng Thuật, Dưỡng Đằng Thuật này chia làm ba cảnh giới nhập môn, tiểu thành và đại thành, nhìn theo hiện trạng của hắn bây giờ có lẽ hắn đã luyện đến cảnh giới tiểu thành rồi!”

“Dưỡng Đằng Thuật này lợi hại như vậy? Tên đệ tử này cùng lắm chỉ là một tên Trúc Cơ Hậu Kỳ lại có thể phát ra uy lực mạnh mẽ, làm cho người trên hắn một bậc lâm vào tình trạng lưỡng bại câu thương?” Nguyễn Chính Pha nghe Mạnh Thiên Uy giải thích tới đây liền không nhịn được lên tiếng hỏi,

Mạnh Thiên Uy cũng không lập tức trả lời hắn mà nói tiếp:

“Người luyện Dưỡng Đằng Thuật sẽ có tình trạng như gã đệ tử đó bởi vì người luyện công pháp này phải lấy máu huyết cung cấp cho Đằng Chủng nên lúc nào cơ thể cũng gặp phải tình trạng thiếu máu, khi người tu luyện thuật này xuất chiêu ngoài việc dùng linh lực để chống đỡ ra còn phải dùng một lượng máu thịt để cường hóa cho Mộc Đằng dẻo dai.

Gã đệ tử này hầu như năm nào cũng có thành thích tốt, nếu như không phải gặp những tên đệ tử khó nhằn thì hắn chắc chắn nắm phần thắng, bởi vì muốn phá giải được Dưỡng Đằng Thuật này cần phải nhanh chóng đánh bại chủ nhân của Đằng Chủng nếu không càng về sau càng khó khăn tiếp cận được kẻ đó”.

Lão vừa dứt lời thì Bùi Công Nhũ lập tức tiếp lời:

“Thái Sơ Tông đúng là thật thâm sâu, đệ tử ưu tú thì không nói đến ngay cả môn pháp tu luyện cũng bá đạo không kém, nếu các ngươi cứ tiếp tục phát triển như thế này thì vị trí đứng đầu trong Đội Hội Tông Môn sắp diễn ra tới đây chắc chắn sẽ là của các ngươi rồi!”

“Hahaha! Bùi Thành Chủ ngươi lại đề cao chúng ta qua rồi, vị trí đứng đầu không thể nào thoát khỏi tay Hiên Viên Tông đâu!”

Mạnh Thiên Uy nghe Bùi Công Nhũ tán dương thì không khỏi cười nói, giọng điệu tuy khiêm tốn nhưng ai cũng nhìn ra được thâm ý bên trong là như thế nào…...

P.s Merry christmas! Chúc mọi người có một đêm giáng sinh an lành và hạnh phúc....Cám ơn mọi người đã liên tục ủng hộ trong thời gian qua!

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện