Ở ngay thời điểm Lão Nhân xuất hiện, tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía Lão Nhân này đồng thời trong lòng của bọn cũng vang lên rất nhiều câu hỏi “Lão già đó là ai..? Vì sao lão xuất ở hiện nơi này? Vì sao Tông Chủ lại cung kính với lão..?...” Và sau khi bọn họ nghe được đoạn đối thoại giữa Mạnh Thiên Uy với Lão Nhân đó trong lòng của bọn họ lại có thêm một dấu chấm hỏi khá lớn “Rốt cuộc Phan sư huynh có lai lịch như thế nào mà lại có một vị trưởng bối có tu vi cao như vậy…?”
Tuy nhiên cho đến khi Lão Nhân đó rời đi thì bọn họ vẫn chưa có câu trả lời cho mình thật ra ngay cả chính Mạnh Thiên Uy ở thời điểm đối diện với Lão Nhân còn không biết được thì lấy ai trả lời cho bọn họ vào thời điểm bóng dáng của Lão Nhân biến mất thì tất cả cao tầng của Thái Sơ Tông không hẹn mà đồng loạt bay lên vây quanh Mạnh Thiên Uy, ai nấy đều lo lắng hỏi:
“Tông chủ…! Tông Chủ..!....."
"Ngài không sao chứ…? Lão Nhân đó là ai vậy? Mục đích của lão là gì? Có gây uy hại gì cho tông môn chúng ta không? ”
“Được rồi! Ta Không sao....! Người đó là ai ta không biết nhưng các ngươi đừng quá lo lắng lão đến chỉ muốn đưa Phan Văn Tú rời đi mà thôi!"
"Cái gì? Phan Văn Tú cùng lão có quan hệ sao?"
Mạnh Thiên Uy vừa dứt lời cả bọn đều đồng thanh nói sau khi Mạnh Thiên Uy gật đầu xác nhận thì bọn họ im lặng một lúc sau đó, Hàn Bách mới từ trong kinh ngạc tỉnh lại nói:
“Vậy thì tốt..! Vậy thì tốt...!" Dừng một chút hắn mới khiếp sợ, nói tiếp: " Vừa nãy ánh mắt của Lão…à! của vị tiền bối đó chỉ lướt qua ta một cái thôi mà cả người ta đã cứng lại không thể nào động đậy cứ như bị thứ gì đó trói lại dù ta đã dùng tất cả sức lực cũng không thể nào thoát ra được, nếu như vị tiền bối đó đến đây để gây chuyện thì không đợi kiếp nạn kia ập đến chúng ta đã chầu diêm vương hết rồi bởi vì tu vi của vị tiền bối đó chắc hẳn rất cao thâm”
“Cái gì..? Nhị Trưởng Lão..! Ngươi cũng có cảm giác đó..?” Hàn Bách vừa dứt lời thì Nguyễn Trung Kiên kinh ngạc nói,
“Ta e là không phải chỉ một mình Nhị Trưởng Lão và ngươi bị như thế đâu mà là tất cả chúng ta đều bị tình trạng như vậy, có lẽ tu vi của bị tiền bối đó trên chúng ta rất nhiều mới khiến trong ta sinh ra tình trạng như vậy..!” Không đợi Hàn Bách trả lời Hoàng Tố Thương đã tiếp lời Nguyễn Trung Kiên,
“Được rồi…! Chuyện đã qua rồi nên các ngươi đừng để trong lòng hãy trở lại vị trí của mình đi! Chúng ta còn một trận đấu nữa cũng nên làm cho xong luôn với lại thông báo cho tất cả biết do Phan Văn Tú tự ý rồi đi nên chúng ta sẽ hủy bỏ tư cách tham dự của hắn cùng tất cả các kết quả khác của hắn..!” Mạnh Thiên Uy thấy mọi người như vậy liền lên tiếng nói, ngay khi nói xong lão liền bay lên đài cao an tọa tựa như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Tuân Mệnh Tông Chủ..!”
Trong khi bọn người cao tầng lục tục trở lại vị trí của mình thì Võ Đại Lang lại đáp xuống lôi đài tiến đến chỗ Vũ Tiểu Vũ đang đứng lên tiếng hỏi:
“Tiểu tử..! Ngươi cảm thấy trong người như thế nào…? Có khỏe không..?”
“Đa tạ Tứ Tưởng Lão đã quan tâm..! Đệ tử không sao, chỉ là cần phải nghĩ ngơi liệu thương một lúc..!”
“Tốt..! Vậy ta cho ngươi nữa canh giờ để chuẩn bị, sau nữa canh giờ trận đấu của ngươi và Quế Tiểu Hoa sẽ được bắt đầu, ngươi đồng ý chứ..?”
“Đệ tử tuân mệnh…!”
Võ Đại Lang sau khi có câu trả lời từ Vũ Tiểu Vũ liền không để ý đến hắn nữa mà quay ra nói với tất cả đệ tử đang có mặt ở đây, giọng nói to rõ của lão vang khắp mọi nơi làm cho tất cả đệ tử phải chú ý lắng nghe:
“Như các ngươi đã biết trận đấu vừa rồi người dành chiến thắng chính là Vũ Tiểu Vũ cho nên trận đấu giữa Quế Tiểu Hoa và Vũ Tiểu Vũ sẽ tiếp tục được diễn ra bên cạnh đó Phan Văn Tú đột nhiên rời đi nên chúng ta đã thống nhất ý kiến với nhau là hủy bỏ tư cách tham gia cũng như tất cả các kết quả khác của hắn cho nên người nào giành chiến thắng trong trận đấu sắp tới sẽ chính thức trở thành Thủ Tịch đệ tử của Thái Sơ Tông mà không cần xét bất kỳ một kết quả nào trước đó”
"Cái gì? Vậy có phải quá bất công với Phan sư huynh rồi không?"
"Ta nói rồi mà! Vũ tạp chủng là con rơi của Tông Chủ mà không ai tin..!"
"Trời ơi! Lời nguyền bao giờ mới kết thúc đây chẳng lẽ hắn sẽ làm Thủ Tịch đệ tử sao? Trời cao không có mắt mà...!"
Ngay khi lão vừa dứt lời thì bên dưới liền trở nên ầm ỉ khắp nơi vang lên tiếng phản đối bên cạnh đó Quế Tiểu Hoa đang điều tức phía bên kia nghe vậy cũng mở mắt ra, nàng đứng dậy tiến về phía Võ Đại Lang hành lễ rồi nói:
“Tứ trưởng lão..! Lời của ngài vừa rồi có phải là sự thật hay không..?”
“A đầu…! Ngươi không tin lời lão phu nói…?” Võ Đại Lang nghe nàng hỏi vậy liền có chút không vui lên tiếng,
“À…Đệ tử không phải không tin lời Tứ Trưởng Lão mà vừa nãy đệ tử đang tập trung điều tức sợ mình nghe nhầm nên mới hỏi lại một lần nữa cho chính xác nếu đệ tử có lỡ lời mong Tứ Trưởng Lão hãy bỏ qua cho đệ tử...!” Quế Tiểu Hoa nhìn ra Võ Đại Lang không vui nên khần trương giải thích,
“Hừ..! Lão phu nói cho ngươi biết những lời vừa rồi của lão phu chính là sự thật một trăm phần trăm, ta dám đảm bảo với ngươi chỉ cần ngươi có bản lĩnh thắng được Vũ Tiểu Vũ thì chức vị Thủ Tịch sẽ là của ngươi nên ngươi cứ yêm tâm mà thể hiện bản lĩnh của mình!”
Quế Tiểu Hoa nghe lão khẳng định như vậy thì thần tình trở nên hưng phấn, nàng cười nói:
“Có lời này của Tứ Trưởng Lão thì đệ tử yên tâm rồi..!”
“Được rồi..! Ngươi cứ chuẩn bị tốt đi..!”
Võ Đại Lang sau khi giải thích xong liền bước sang một chờ đợi, nữa canh giờ này đối với tất cả ở đấy chính là cực hình, cái cảm giác chờ đợi như muốn xuyên phá tâm can của bọn họ vậy.
Thật lòng mà nói bọn họ chờ đợi chỉ có một mục đích duy nhất chính là nhìn cảnh Vũ Tiểu Vũ bị đã bại mà thôi họ đối với việc ai làm Đại Sư Huynh, Đại Sư Tỉ đều không mấy quan tâm, ai làm bọn họ mặt kệ chỉ riêng Vũ Tiểu Vũ thì không được bởi vì trong lòng bọn họ Vũ Tiểu Vũ căn bản không xứng,
một kẻ chỉ có tu vi Ngưng Thần thì không thể nào có thể đại diện cho một tông môn như Thái Sơ Tông được.
Thái Sơ Tông dù gì cũng là một Tông Môn thuộc dạng cấp hai thì càng không thể để cho một kẻ như Vũ Tiểu Vũ chấp chưởng xử lý sự vụ được làm nhưng thế sẽ làm trò cười cho bọn tông môn đồng cấp.
“Này Mập..! Ngươi nói thử xem liệu rằng tên tiểu nhân kia có thể thắng Quế Tiểu Hoa hay không…? Sao ta có cảm giác không yên tâm cho lắm..! Dù tu vi của hắn yếu nhược nhưng cái quạt trong tay hắn không phải là dạng vừa có thể nó là một dạng thần binh hay thần khí cũng nên..!”
“Béo..! Mi đừng quá lo lắng..! Theo nhưng ta quan sát thì Phan Văn Tú thua tên khốn đó là vì hắn quá tự phụ vào công pháp của hắn mà thôi...! Nếu như không phải hắn dong dài không chịu kết thúc thì đâu có kết cục như vậy….!” Người được gọi là Mập lên tiếng với giọng điệu khá là bực bội,
“Ừ..! Ngươi nói cũng đúng nếu như lúc đó Phan Văn Tú kết thúc sớm thì tên khốn kia đâu có cơ hội trở mình mà lão thiên cũng ưu đãi cho hắn quá, hành trình đến với trận đấu này của hắn phải nói là kì diệu khiến cho người ta không thể nào tin được” Tên Béo thấy tên Mập nói vậy liền đồng tình.
Đúng ngay lúc hai tên Mập Béo đang nói chuyện thì từ phía xa truyền đến những tiếng nổ lớn “Đùng..Đùng” liền làm cho bọn đệ tử nơi đây khó chịu:
“Hừ…! Lại là bọn người luyện đan..! Thi thố kiểu gì không biết toàn thấy nổ Lô”
“Hừ…! Bọn kiêu ngạo kia lại nổ Đan Lô nữa à, đúng là học đòi..!”
Trái với bọn đệ tử bên dưới, những người cao tầng trên đài lại có biểu hiện lo lắng bởi vì lúc này bọn họ cảm nhận được một số nguồn năng lượng không rõ ràng đang gấp rút tiến về nơi này và vào đúng lúc này Mạnh Thiên Uy đang yên lặng đột nhiên đứng dậy ra lệnh:
“Nhị Trưởng Lão..! Mau mở đại trận hộ Tông...!”
“Tuân mệnh tông chủ…!”
Hàn Bách tuy không biết chuyện gì xảy nhưng nhanh chóng nhận lệnh rời đi, ngay sau đó Mạnh Thiên Uy liền ra thêm một mệnh lệnh khác cho Tô Thanh Mai và kèm theo mệnh lệnh đó là một tấm lệnh bài có chín đầu xà trong rất tinh xảo.
“Ngũ Trưởng Lão….! Phiền ngươi đi một chuyến đến Nam Phong Lâm mời Xà Lang Quân ra tay trợ tông nếu như hắn không chịu giúp ngươi hãy đưa lệnh bài này cho hắn!”
“Tuân mệnh tông chủ…!” Tô Thanh Mai sau khi nhận lệnh bài cũng nhanh chóng rời đi mà không hỏi thêm bất kỳ một câu nào,
“Tốt…! Những người còn lại mau chóng cho đệ tử sơ tan theo lối đi bí mật…!”
Lão dứt lời liền không đợi những người còn lại lên tiếng đã phi thân xuống lôi đài nhìn tất cả đệ tử một lượt, lão thở dài một hơi nói:
“Tất cả đệ tử Thái Sơ Tông nghe đây, hiện nay Thái Sơ Tông đang gặp chuyện liên quan đến an nguy tồn vong cho nên tất cả các ngươi phải nhanh chóng rời khỏi đây để giữ lại hương hỏa cho Thái Sơ Tông, nếu như sao này các ngươi công thành danh toại trong lòng còn nhớ đến Thái Sơ Tông thì hãy gầy dựng lại nó..”
Ngay sao câu nói của Mạnh Thiên Uy chính là âm thanh hỗn tạp vang lên khắp nơi kẻ thì không hiểu chuyện gì đáng xảy ra kẻ thì đòi sống chết với tông môn còn một số kẻ thì hoảng hốt muốn nhanh chóng rời đi.
“Tông chủ rốt cuộc là đã có chuyện gì…?”
“Đệ tử sẽ không đi đâu cả! Bảo vệ tông là trách nhiệm của đệ tử, nếu như tông gặp phải nguy hiểm vì sao đệ tử phải rời đi..? Thề chết bảo vệ tông môn.....!”
……..
“Đủ rồi…! Đây không phải là trưng cầu ý kiến của các ngươi mà đây chính là mệnh lệnh nếu nhưng ai không tuân thủ thì sẽ bị xử theo môn quy với hình phạt cao nhất trục xuất khỏi tông môn, thời gian đã không còn nhiều các ngươi mau chóng rời đi thôi..!”
Đúng vào lúc này những trưởng lão còn lại của Thái Sơ Tông cũng bắt đầu hành động, bọn họ chia nhỏ tất cả đệ tử ra thành từng tốp nhỏ rồi cho một vị chấp sự dẫn rời đi bên cạnh đó cử một số đệ tử tin cậy được tản ra khắp nơi ở tìm những người còn chưa được thông báo tập trung lại đây để di cư.
Trong khi tất cả đang khẩn trương di tản thì vào lúc này Hàn Bách, người vừa rời đi cách đây không lâu đột nhiên trở lại với bộ dạng hoảng hốt:
“Tông chủ…! Không ổn rồi, đại trận bảo hộ không biết vì sao lại không hoạt động được ta đã cho người….”
Đúng vào lúc này đột nhiên có một âm thanh truyền đến cắt ngang lời nói của Hàn Bách:
“Thiên Uy Huynh…! Nơi này náo nhiệt như vậy vì sao huynh lại không mời người huynh đệ như ta chứ…!”
Ngay khi âm thanh vừa dứt một lão giả khoảng sáu mươi tuổi xuất hiện trên không trung đồng thời trong tay Lão còn xách theo một nữ nhân, nữ nhân này chính là Tô Thanh Mai người được Mạnh Thiên Uy cử đi Nam Phong Lâm mời Xà Lang Quân trợ giúp.
“Lê Tín Dương! Ngươi làm vậy là có ý gì? Mau thả Ngũ Trưởng Lão ra..?”
Mọi người thấy lão giả mang theo Tô Thanh Mai đã bất tỉnh liền tức giận lên tiếng nhưng lão giả chẳng thèm điếm xỉa tới bọn họ mà hai mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên Uy, bọn họ đang định ra tay thì bị Mạnh Thiên Uy ngăn lại.
Lão nhìn thẳng vào hai mắt của lão giả nói:
“Lê Tín Dương…! Đã lâu không gặp! Vừa gặp mặt huynh đã cho ta một kinh hỷ lớn như vậy là có ý gì? Thỉnh huynh mau thả ngũ trưởng lão ra..!”
“Haha…….! Ta có ý gì ngươi nhìn còn không hiểu sao, Mạnh Thiên Uy..?”
Giọng cười của lão vang vọng khắp cả Thái Sơ Tông làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy ớn lạnh….