Trẫm đã tha cho ngươi một lần.
Bây giờ ngươi là muốn trẫm ban tội chết cho ngươi!
Sinh Phong thật sự có phần không hiểu.
Rõ ràng Mẫn Chi vẫn là thê tử của hắn.
Nàng gặp chuyện bất trắc hắn cũng sẽ đau lòng.
Cho dù hiện tại nàng không còn là hoàng hậu cũng không phải...là người hắn yêu.
Nhưng ý niệm để nàng rời xa hắn mãi mãi lại khiến tâm hắn đau đớn một cách bất chợt.
Hắn không thể buông tay nàng!
- Người không thấy bản thân rất ích kỷ sao? Mẫn Chi và người chung sống bao năm trời vậy mà bây giờ người đưa một nữ nhân khác thay thế muội ấy.
Bản thân lại cố chấp không muốn để muội ấy rời đi.
Người có thấy bản thân rất tức cười không?
Vì hạnh phúc của muội muội dù là mạo phạm đến bất kỳ ai y cũng không quan tâm.
- Trẫm là vua của một nước, muốn ở cạnh ái nhân của mình cũng là sai sao? Trẫm cũng chưa từng bạc đãi Mẫn Chi cớ sao các ngươi lại cứ ép trẫm? Tưởng Hoành Thiên ngươi nên nhớ trẫm là vương ngươi là thần.
Việc trẫm làm ngươi lấy quyền gì mà xen vào!
- Ngươi có nhớ lời đã từng nói với mẫu thân ta hay không?
Giọng nói y lạnh hơn bao giờ hết.
Y nhìn hắn sao thấy thật xa lạ.
Người nam nhân mà muội muội y yêu.
Người nam nhân là vua của y của cả đất nước lại là một kẻ ích kỷ không phân biệt đúng sai.
- Những chuyện của quá khứ trẫm không muốn nhắc lại.
Tưởng tướng quân nên trở về phủ của mình!
Hắn lạnh lùng quay lưng đi không muốn tiếp tục vấn đề này.
- Sinh Phong người là vua của một nước, những gì người nói sao có thể nói quên là quên! Nếu người không nhớ thì để ta nhắc lại cho người nhớ!
- Năm đó là ai đã từng nói với mẫu thân ta dù có chuyện gì cũng sẽ không khi dễ Mẫn Chi, sẽ không bao giờ khiến muội ấy thiệt thòi? Năm đó là kẻ nào đã nói cả đời này chỉ ái một mình muội ấy, cưới một mình muội ấy làm thê? Sinh Phong rốt cuộc lời nói của một quân vương có bao nhiêu giá trị đáng để quân dân của người dựa dẫm?
Y tức giận! Thật sự bị kẻ mang danh