Hoàng thượng có lẽ đã quên một chuyện.
Hai năm trước ngài đã nói với ta những kí ức thời niên thiếu ngài đã không còn nhớ.
"Hoàng hậu không cần lúc nào cũng lôi chuyện cũ ra kể với trẫm.
Chuyện Nguyệt nhi nhập cung trẫm sẽ không thay đổi quyết định.
Còn nữa những kí ức thời niên thiếu trẫm đã không còn nhớ."
Gương mặt lạnh nhạt, những lời nói vô tình luôn đeo bám lấy nàng trong những giấc mộng hằng đêm.
Thử hỏi như vậy nàng làm sao dám quên?
- Ta...
Hắn không thể nói được gì vì những điều nàng nói hoàn toàn đúng sự thật.
Là hắn đã nhẫn tâm vứt bỏ nàng trước.
Cũng là hắn đã xóa đi những kí ức tươi đẹp của cả hai.
- Ngài đến tìm ta có phải vì liên quan đến Cao Yến Nguyệt?
Ngoài lí do này ra nàng thật sự không tìm được lí do nào khác cho sự xuất hiện của hắn.
Vì nàng biết chỉ khi có chuyện liên quan đến Cao Yến Nguyệt hắn mới nhớ đến nàng.
- Không phải! Ta tìm nàng là vì....
Lời chưa nói xong thì một nô tì vẻ mặt hoảng hốt chạy vào la toán lên.
- Hoàng...hoàng thượng...không xong rồi...hoàng hậu nương nương...đột nhiên nôn ra rất nhiều máu còn...còn ngất xỉu.....
Nô tì đó quỳ xuống không ngừng rơi nước mắt.
Khuôn mặt nàng ta đẫm lệ trong vô cùng thương tâm.
Nghe người kia nói hắn khẽ nhíu mày.
Tuy hắn đã nhận ra bản thân chưa từng yêu Cao Yến Nguyệt nhưng dù gì nàng ta cũng đang mang trong mình hài nhi của hắn.
Vì thế bây giờ nàng ta gặp chuyện hắn làm sao có thể bỏ mặc.
Do dự một lát, tiếng khóc của cung nữ kia càng lớn.
Hắn đành buông Mẫn Chi ra rồi nói với nàng :
- Ta đến xem nàng ấy một lát! A Chi ta sẽ quay lại sau!
Nói xong rồi xoay người bước đi.
Thấy hắn như vậy nàng cũng chẳng để tâm.
Trong mắt chỉ toàn là ảm đạm.
Nàng biết mà! Chỉ cần là Cao Yến Nguyệt xảy ra chuyện dù nhỏ hay lớn hắn đều sẽ đau lòng.
Nếu là nàng....!có khi hắn còn cảm thấy vui mừng chăng?
Nở nụ cười giễu cợt, dù biết mọi thứ đã vốn định sẵn nhưng sâu trong trái tim vẫn không tránh được cảm giác đau nhói.
Nhìn bóng lưng ấy quay đi không chút nghĩ