Tại sao tỉ ấy lại không thể hãm hại thiếp? Tại sao chàng có thể bảo đảm không phải là tỉ ấy?
Cao Yến Nguyệt ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên chất vấn hắn.
Ánh mắt đó chứa đầy sự tức giận và đau lòng.
Những giọt nước mắt lăn nhòe trên đôi mi ấy khiến Sinh Phong nhất thời cứng họng.
- Sinh Phong...chàng có biết chỉ một chút nữa thôi là hài nhi của chúng ta sẽ bị hại chết không? Vậy mà chàng lại ở đây bao che cho hung thủ hãm hại nhi tử! Rốt cuộc trong lòng chàng có còn thiếp, có còn hài nhi của chúng ta hay không?
Nàng ta hét lớn như trút hết sự căm phẫn.
- Nương nương...người...người đừng kích động...thái y...
- A Kì không cần lo cho ta! Đến cả hài nhi của mình ta còn không thể bảo vệ, thân thể này thì có đáng là gì....
- Nương nương người đừng bi quan như vậy....hoàng thượng....hoàng thượng chắc chắn sẽ đòi lại công bằng cho mẫu tử của người!
- Hoàng thượng là tận mắt nô tì thấy cung nữ của hoàng quý phi đưa chén canh hạt sen cho Tiểu Định tử.
Nô tì cứ nghĩ Tiểu Định tử nhờ Tiểu Khả đó giúp đỡ nên mới lơ là không để ý.
Nhưng...nhưng nô tì thật sự không ngờ trong đó có độc do đó mới ngu ngốc mà đem cho nương nương dùng.
Là nô tì đáng chết! Nô tì chết ngàn lần cũng không hết tội nhưng mẫu tử nương nương là hoàn toàn vô tội.
Hoàng thượng người nhất định phải đòi lại công bằng cho nương nương!
A Kì nói xong vội quỳ xuống không ngừng dập đầu.
- Không...không phải lỗi của ngươi...A Kì mau đứng lên....
- Không! Là nô tì đáng chết mới hại nương nương trúng độc.
Mười cái mạng của nô tì cũng không đáng để trả hết tội!
- A Kì..ngươi không nghe ta nói sao...
- Hoàng thượng, thiếp biết chàng sẽ không tin thiếp nhưng thiên địa chứng giám thiếp chưa từng mong muốn xảy ra xung đột với tỉ ấy.
Còn A Kì vẫn chưa hiểu chuyện nên nói năng lung tung cầu xin chàng đừng trách tội nàng ấy!
Vừa nói nàng ta vừa cố đứng dậy ý muốn dập đầu thay cho