Đêm hôm ấy...
- Sinh Phong chàng say rồi!
Mẫn Chi có chút buồn cười mà nhìn người nam nhân đang ôm lấy nàng.
Hôm nay hắn uống rất nhiều, dù nàng có cố gắng ngăn cản cũng không được.
- A Chi, thật hạnh phúc....có nàng thật hạnh phúc...
Hắn lẩm bẩm rồi mỉm cười, cánh tay ôm ngang eo nàng vẫn không nới lỏng.
Mẫn Chi thở dài, rồi cố gắng dìu hắn lại giường.
Sau khi thay y phục cho hắn, nàng lấy chén canh giải rượu đưa tới trước mặt người kia rồi nói:
- Sinh Phong chàng mau uống cái này, sẽ giúp chàng tỉnh táo hơn!
- Tỉnh táo sao? Ta không cần tỉnh táo! Ta chỉ cần A Chi!
Hắn lắc đầu cự tuyệt làm nàng có chút không biết làm sao.
Suy nghĩ một lát nàng đành để chén canh xuống.
Dù sao thì cũng không còn sớm.
Đã vậy thì đành cho chàng ấy ngủ trước.
Mẫn Chi kéo chăn lên định đắp cho hắn thì đã bị Sinh Phong kéo ngã xuống giường.
- Sinh...
Chưa kịp nói thì môi đã bị lấp kín.
Sinh Phong ôm lấy nàng không ngừng m.út lấy đôi môi căng mọng đó.
Mùi hương trên người nàng thật sự khiến hắn như phát điên lên.
Còn nàng thì chỉ cảm thấy choáng váng do hơi rượu quanh chóp mũi.
Đến khi hắn buông ra nàng không ngừng nuốt từng ngụm khí.
- A Chi ta yêu nàng....
Đôi mắt hắn vẫn nhắm lại nhưng khóe miệng lại không ngừng cong lên.
Hắn mơ thấy A Chi của hắn sinh cho hắn hai hài tử rất đáng yêu.
Một nhà bốn người hắn sống với nhau vô cùng hạnh phúc.
Mẫn Chi sau khi hô hấp trở lại bình thường thì nàng chỉ nhẹ mỉm cười rồi ôm lấy hắn.
- Sinh Phong thiếp cũng yêu chàng!
Nàng khẽ nhắm mắt, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Không biết cả hai có phải cùng chung một giấc mơ hay không nhưng khóe miệng của hắn và nàng đều treo một nụ cười hạnh phúc.
Ở một nơi nào đó...
- Tưởng Mẫn Chi, Cao Yến Nguyệt, ta nhất định sẽ không tha cho hai người!
Nữ nhân mặc áo đen căm phẫn nhìn hai bức tranh phác họa trên bàn.
Nàng ta không ngừng dùng dao rạch nát hai bức tranh ấy rồi nở nụ cười trong điên loạn.
- Tưởng Mẫn Chi, món quà này là dành tặng cho ngươi!
Nữ nhân đó nhìn qua bức thư bên cạnh.
Nụ cười lại càng sâu hơn.
Thật là mong chờ phản ứng của ngươi a~
................
Sáng hôm sau...
- Sinh Phong sớm!
Mẫn Chi mỉm cười, hôn nhẹ lên mặt hắn.
Mọi lúc đều là hắn dậy trước nàng, hôm nay mới có cơ hội ngắm nhìn hắn vào lúc sớm mai.
- Hảo! Sớm!
Sinh Phong ngồi dậy khẽ xoa xoa trán, xem ra hôm qua hắn uống rất nhiều rượu...!
Mẫn Chi thấy hắn như vậy liền nói giọng oán trách:
-Thiếp đã bảo chàng không cần uống nhiều như vậy! Rượu thật sự không phải là đồ tốt cho sức khỏe!
- Hảo, sau này cái gì cũng đều nghe nàng được không?
Hắn ôm lấy nàng từ phía sau, cằm đặt lên vai nàng thủ thỉ.
- Ân...chàng mau tránh ra...nhột a!
Hơi thở của hắn không ngừng phả bên tai và sau gáy khiến nàng như có kiến bò khắp cả người.
Nhận thấy biểu cảm đáng yêu của nàng, Sinh Phong mỉm cười ẩn ý rồi hôn lên sau gáy trắng nõn ấy...
- A...Sinh Phong!
- Chúng ta nên "vận động" một chút chứ?
Hắn vẫn ôm chặt nàng không có ý bỏ ra.
- Mới