Sinh Phong chuyện lần này chắc chắn có kẻ đứng sau giở trò!
Hắn im lặng nghe nàng nói, tuy không tin tưởng Cao Yến Nguyệt nhưng những gì Mẫn Chi nói đều vô cùng hợp lý.
Hắn trầm ngâm rồi trả lời:
- Ta sẽ điều tra rõ chuyện này!
- Sinh Phong thiếp nghĩ chúng ta nên cẩn trọng hơn trong việc dùng thức ăn của nàng ta.
Nàng nhận thấy người hạ độc lần này là muốn mạng của Cao Yến Nguyệt vì thế chắc chắn có lần một sẽ có lần hai.
- Trong khoảng thời gian này ta sẽ đưa nàng ta về Cao Thừa cung.
Dù sao ở đó cũng sẽ an toàn hơn.
Sinh Phong biết nàng lo lắng nên đành đưa ra quyết định như vậy.
Vả lại nếu kẻ đó lần này dám hạ độc Cao Yến Nguyệt thì cũng có khả năng sẽ nhắm đến Mẫn Chi.
Do đó hắn không thể lơ là phòng bị.
- Hảo!
Lúc này Mẫn Chi mới nhẹ nhàng thở ra một hơi, về Cao Thừa cung mẹ con Cao Yến Nguyệt sẽ được bảo vệ chu toàn.
- A Chi, ta sẽ giải quyết nàng không cần nghĩ nhiều.
Sinh Phong đi đến ôm nàng vào lòng, giọng nói có chút khó chịu.
- Chàng không phải....ghen chứ?
Nàng cảm thấy giọng nói của người kia có chút thay đổi, vừa có gì đó ủy khuất vừa nồng nặc vị....giấm?
- Ân, là ta ghen!
Hắn ôm Mẫn Chi chặt hơn, rồi cúi đầu hôn lên nàng.
Đường đường là vua của một nước vậy mà thê tử yêu quý của hắn không quan tâm đến hắn mà lại đi lo lắng cho người khác.
Thậm chí đó còn là nữ nhân và đã từng có thù oán với nàng.
Thử hỏi làm sao hắn không ganh tỵ cho được?
Tuy hắn biết như vậy vô cùng ấu trĩ và tẻ nhạt nhưng trong thâm tâm hắn, Mẫn Chi là của hắn, ánh mắt của nàng, nụ cười của nàng, cơ thể của nàng, sự quan tâm và trái tim của nàng đều hoàn toàn thuộc về hắn.
Nếu phải chia sẻ cho kẻ khác hắn nhất định sẽ phát điên và khiến người đó sống không ngày nào được yên.
Nhưng lần này xem ra nàng ấy lại muốn giúp Cao Yến Nguyệt do đó hắn chỉ đành nén cơn giận mà tự khó chịu trong lòng.
Làm vua như hắn thật mất mặt!
- Chàng thật là!
Mẫn Chi lắc đầu cười nhẹ, rồi nhón chân hôn lên môi hắn.
Chỉ là một nụ hôn lướt qua nhưng cũng đủ khiến tâm tình người kia rực rỡ sắc màu.
Hai người nhìn nhau, nụ cười trên môi vẫn nở, hai trái tim hòa làm một sưởi ấm cho nhau.
................!
Ngày hôm sau..
- Tiểu thư, người ăn môt chút rồi lại đọc tiếp!
Tiểu Khả đem thức ăn đến để trên bàn thì thấy Mẫn Chi chăm chú đọc những lá thư và sơ đồ của hoàng cung liền nói.
- Ta cảm thấy kẻ hạ độc chắc chắn rất thân thuộc với các lối đi trong hoàng cung.
- Tạ sao người lại nghĩ vậy?
- Lãnh cung cũng được xem là cấm địa ở đây, chỉ có những cung nữ và thái giám thường xuyên quét dọn mới rõ đường đi đến đó.
Người này có thể thành công bỏ độc vào thức ăn mà không bị ai phát hiện rồi mang đến cho Cao Yến Nguyệt chắc chắn rất rành về lối đi trong cung.
- Vậy....người đó có