Nam nhân ngồi xổm xuống vẫy tay hướng về phía cô bé.
Tiểu gia hỏa lúc này mới lưu luyến từ trong lòng ngực Lý tẩu lui ra.
"Ba ba."
Đầu xù xù khẽ nâng, tiểu gia hỏa ngoan ngoãn bước chân ngắn nhỏ, mắt mèo sạch sẽ nhìn chằm chằm anh, mờ mịt có chút không rõ nguyên do.
Hoắc Nghiêu nhàn nhạt ừ một tiếng, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm nhúm tóc nhú lên trên đỉnh đầu bé, nhịn không được giơ tay đè xuống.
Ân......
Không thành công.
Anh lạnh mặt tiếp tục kiên trì không ngừng ấn nhúm tóc kia xuống.
-- kết quả vẫn không đè xuống được.
Hoắc Nghiêu sắc mặt hoàn toàn đen.
Diệp Tang nhìn sắc mặt của nam nhân càng thêm lạnh băng, ngẩng khuôn mặt nhỏ cắn khóe môi âm thanh mềm mại cất lời: "Ba ba......"
Hoắc Nghiêu thấy thật sự là đè không nổi nữa, đối diện với ánh mắt nhút nhát sợ sệt của cô nhóc, mày của anh hơi nhíu, nghĩ vẫn không rõ đối phương là sợ hãi cái gì.
"Con sợ ba?"
Đầu nhỏ xù xù của Diệp Tang nhìn qua, nghĩ nghĩ, thành thật gật đầu: "Sợ."
Hồi tưởng kết cục của Hoắc Nghiêu ba ba trong tiểu thuyết cực thê thảm, tiểu gia hỏa không khỏi yên lặng nắm chặt cổ tay áo của đối phương, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc khuyên anh, "Ba ba, ba làm người được không?"
Cái thứ nhất ba ba có tính cách điển hình là phản xã hội.
Anh như là trời sinh tâm tính mỏng lạnh, không có bất luận cái gì gọi là sự đồng tình, vì đạt được mục đích không từ thủ đoạn.
Gân xanh trên thái dương của Hoắc Nghiêu nhảy nhảy, nhìn cô nhóc vài giây, không nói một lời liền vươn tay, đem cái miệng của tiểu gia hỏa chu thành vịt con: "...... Câm miệng."
Con nhóc này suốt ngày dùng lời nói cũng có thể làm người tức chết.
╭(╯^╰)╮
Khuôn mặt nhỏ của Diệp Tang bất mãn cọ cọ anh, đang lúc bé há miệng thở dốc chuẩn bị nói tiếp
Hoắc tổng tài vẻ mặt vô cảm bị cọ: "......"
Trên người của tiểu gia hỏa mang theo vị sữa đặc trưng của trẻ con, mềm mụp một đoàn nhích lại gần, làm Hoắc Nghiêu luôn luôn không tiếp xúc với loại sinh vật là con nít có phần kinh ngạc phá lệ có chút không biết làm sao.
Anh chớp mắt liền biểu tình cứng đờ, con ngươi khẽ run, nhìn chằm chằm tiểu đoàn