"Không phải nhóc con......"
Tiểu đoàn tử nhớ tới ba ba thứ nhất rất là hung tàn, không đủ tự tin mà rụt cổ nhỏ giọng nói, "Tang Tang có tên."
Bé nghiêm trang:
"Con là Diệp Tang ~"
Hoắc Nghiêu cà lơ phất phơ dựa trên ghế, mở mắt liếc xéo tiểu đoàn tử ở kia, hơi cười hừ một tiếng, khó được nổi lên hứng thú đùa bé, "Con tên là gì?"
Tiểu gia hỏa nãi thanh nãi khí lặp lại: "Diệp Tang ~"
Âm cuối kéo dài, ngữ khí mềm như bông, manh đến nỗi làm trợ lý Triệu đỏ mặt.
"Nga......" Kết quả Hoắc Nghiêu không có tâm hồn thiếu nữ ngoài cười nhưng trong không cười mà nga một tiếng, "Họ Diệp a."
Anh lạnh mặt: "Đưa đến cục cảnh sát, hiện tại, lập tức, lập tức!"
Nam nhân xốc mắt nhìn thoáng qua trợ lý Triệu đã bị manh đến thất điên bát đảo, khoé miệng run rẩy, tức khắc cũng không muốn trông cậy vào đối phương.
Hoắc Nghiêu lạnh mặt đứng lên, ghét bỏ mà xách cổ áo của cô bé, liếc mắt đánh giá từ trên xuống dưới một cái, hơi cười lạnh một tiếng xoay người liền muốn ném ra bên ngoài.
Nhưng anh không nghĩ tới Diệp Tang là đứa trẻ quật cường.
Mắt thấy cái tiện nghi ba ba thứ nhất này thật muốn ném bé ra bên ngoài, nhớ tới lời đám gia gia ở viện nghiên cứu trước khi đi có nói cho bé.
Bé vội ôm chặt cánh tay của đối phương, gắt gao không chịu buông tay.
Hoắc Nghiêu mắt thấy thật sự ném không được, mày liền nhíu lại một chút, mặt vô biểu tình mà lạnh lùng lặp lại, "Chú không phải ba ba của cháu."
Anh tuyệt đối không có đứa con gái ngốc như vậy.
Tiểu đoàn tử cũng không nghĩ tới ba ba này lại có thể lạnh nhạt đến trình độ này.
Bé mềm mụp mà ưỡn về phía trước, vươn cánh tay trắng nõn như củ sen mà nắm chặt quần áo của Hoắc Nghiêu, nước mắt nói rơi liền rơi.
"Không, Tang Tang không cần đi."
"Gia gia nói qua..." Tiểu gia hỏa khóc nức nở, đứt quãng mà lên án, "Làm người không thể như Hoắc Nghiêu......"
Tiện nghi ba ba không thể quá mức như vậy.
Hoắc Nghiêu sắc mặt đen trầm.
Thần mẹ nó làm người không thể như Hoắc Nghiêu!
Này rốt cuộc là ông già hồ đồ nào dạy?
Nhưng mà hiện tại cũng không phải lúc truy cứu vấn đề này.
Nam