Hôm nay, Trác Duệ Quân không xuống nhà ăn dùng bữa, nên dì Mỹ phải mang thức lên phòng.
Ít phút sau, dì Mỹ bưng xuống khay thức xuống nhưng trong đó vẫn còn nguyên thức ăn.
" Sao thức ăn vẫn còn nguyên vậy dì? " Cô lo lắng hỏi.
" Ông chủ không ăn kêu tôi bưng xuống.
"
Triệu Lan Vy nghe dì Mỹ nói vậy càng thêm sốt ruột, rõ ràng là hôm qua Trác Duệ Quân đã có bỏ gì vào bụng đâu, tay lại còn bị thương nữa, mà không chịu ăn uống gì.
" Vậy để con thử đem lên phòng cho ông chủ được không dì?" Dù gì hắn cũng là ân nhân của cô, cô không thể nhắm mắt làm ngơ được.
" Ừ "
…………..
Triệu Lan Vy gõ gõ vài cái lên cửa, sau khi có sự cho phép của Trác Duệ Quân cô mới dám bước vào phòng.
Lúc này cô thấy hắn đang ngồi nghịch cái ipad.
" Ông chủ, tôi mang thức ăn vào phòng cho ông."
" Tôi đã nói là không ăn! " Hắn lớn tiếng với cô, hệt như một đứa trẻ đang giận dỗi cái gì đó.
Tính tình của hắn luôn nắng mưa thất thường như thế, thật sự cô cũng không biết đâu mà lường.
Triệu Lan Vy đặt khay thức ăn trước mặt hắn.
" Ông chủ đang bị thương không nên nhịn đói như thế.
"
" Em cũng biết tôi đang bị thương à? Tôi chưa tính lúc sáng em chưa băng bó xong cho tôi mà chạy đi rồi, tôi đã cứu em mà em lại đối xử tệ bạc với tôi như thế đấy à.
"
Hắn chửi cô một tăng dài, không thèm cho cô một chút mặt mũi nào.
" Ông chủ, tôi không phải như thế, ơn cứu mạng của ông chủ, tôi sẽ ghi lòng tạc dạ.
Ông chủ muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm, nhất định sẽ báo đáp cho ông chủ.
"
Khoé miệng hắn đột nhiên nhếch lên.
" Thật sao? "
Triệu Lan Vy thật thà gật đầu.
" Bây giờ tôi đang bị thương rất cần người chăm sóc.
" Hắn vừa nói vừa giơ hai bàn tay bị thương của mình lên.
" Vậy tôi sẽ chăm sóc cho ông chủ.
" Cái miệng của cô nhanh hơn cái não, vừa nói ra xong đột nhiên cô phát hiện ra có gì đó không đúng.
Dường như cô vừa bị gài thì phải?
Khoé miệng của hắn liền cong lên, một nụ cười vô cùng rõ nét.
Hắn ngoắc cô lại:" Qua đây, đút cho tôi ăn.
"
Triệu Lan Vy ngoan ngoãn nghe lời, mà chạy đến kéo chiếc ghế ngồi gần hắn, đút cho hắn ăn.
Hắn dường như rất vui vẻ, lâu lâu còn lấy tay xoa xoa đầu của cô như đang khen thưởng cho con cún cưng biết nghe lời.
Triệu Lan Vy tưởng sau khi hắn ăn xong bữa của mình sẽ tha cho cô, nhưng không hề.
" Triệu Lan Vy, tôi muốn đi tắm.
"
Triệu Lan Vy nghe xong đứng ngây người ra đó không hiểu.
Hắn nói tiếp:" Cô tắm cho tôi! "
Nhìn thấy thái độ ngốc nghếch của cô, hắn cau mày bực bội.
" Đứng đó làm gì? Còn không mau c.ởi đồ giúp tôi.
"
" Hả? " Cô sửng sốt, nên nói hơi lớn tiếng.
" Hả cái gì nữa? Nhanh lên! "Hắn hối thúc cô.
Triệu Lan Vy bị hắn làm cho luống cuống cả lên, cô chỉ biết làm theo lời hắn.
Sau khi cởi áo của hắn, mặt của Triệu Lan Vy bỗng chốc ửng hồng, đầu hơi cúi xuống không dám nhìn.
Cũng vì cúi đầu xuống mà cô không thể nhìn thấy được đôi mắt của người đàn ông đó đang chăm chú nhìn cô, đôi môi nhếch lên vô cùng thích chí khi thấy dáng vẻ e thẹn của cô gái ấy.
Nhìn thấy cô ngại đến đỏ mặt như thế mà hắn vẫn không chịu tha cho cô bắt phải cởi bỏ hết đồ trên người hắn mới chịu.
Triệu Lan Vy cũng nhắm mắt nhắm mũi mà làm theo.
Trác Duệ Quân trần như nhộng bước vào phòng tắm, Triệu Lan Vy vẫn đứng ngây ngốc ở chỗ cũ, không dám đi vào phòng tắm cũng không dám bước ra ngoài.
" Triệu Lan Vy! Còn không mau lết cái thây cô vào đây, muốn tôi bước ra lôi cô vào à? " Giọng của Trác Duệ Quân từ phòng tắm vọng ra, có vẻ hắn đang bực bội vì sự chậm trễ của cô.
Triệu Lan Vy nhẫn nhịn, bước vào.
Trác Duệ Quân bây giờ