Triệu Lan Vy vừa nhìn vừa sợ hãi, lẩm bẩm trong đầu: " Rốt cuộc là mình bị lạc vào cái nơi quái quỷ gì vậy trời? "
Triệu Lan Vy bị người đàn ông đó dẫn vào khu nhà chính, vừa vào trong liền thẳng tay đẩy ngã cô xuống dưới nền gạch không chút thương tình.
Cả cơ thể cô liền truyền đến một cơn đau nhức dữ dội, không nơi nào là không ê ẩm.
" Ông chủ! Tôi thấy cô gái này đứng lảng vảng ở gần lâu đài, nên bắt cô ta vào đây cho ông chủ.
" Người đàn ông mặc vest đen báo cáo.
Ở trung tâm của phòng khách có một chiếc ghế sofa được đặt ở vị trí cao hơn tất cả những chiếc ghế còn lại.
Bệ ngồi và tựa lưng của chiếc ghế được bọc bằng chất liệu da màu trắng ngà, phần khung của ghế toàn bộ điều dát vàng trông rất sang trọng.
Hai bên tay vịn được chạm khắc hình những con rồng vô cùng tỉ mỉ.
Mắt của những con rồng ấy là những viên ngọc lục bảo đỏ, loại ngọc này được mệnh danh là đắt và quý hiếm hơn cả kim cương, có tiền chưa chắc gì đã mua được thứ này.
Đây là một chiếc ghế sofa đơn, tất nhiên chỉ có duy nhất một người được phép ngồi.
Người đó không ai khác chính là Trác Duệ Quân.
Hắn ta chính là chủ sở hữu của lâu đài Nam Cung, là người quyền lực và đáng sợ nhất ở đây.
Triệu Lan Vy bây giờ còn nằm dài dưới đất, ngước mắt lên nhìn, ánh mắt cô chạm phải một ánh mắt lạnh lẽo thấu xương khiến cô không tự chủ được mà rung lên lẩy bẩy.
Người đàn ông được gọi là ông chủ đó đang ung dung ngồi trên một chiếc ghế sofa.
Hắn ta có một gương mặt rất đẹp, đẹp đến điên đảo, nhưng nét lạnh lùng kia đã phá hỏng hoàn toàn nét đẹp đó, mà đổi lại chỉ còn là cảm giác đáng sợ dọa người.
Thân hình cao lớn tựa lưng vào ghế, chân vắt chéo lại, trông rất uy quyền.
" Ai phái cô đến đây? "
Giọng nói lạnh lẽo của người đàn ông đó vang lên, từ câu từ chữ đều mang đến một sự khủ.ng bố đến hãi hùng, khiến cô lạnh toát cả sống lưng.
"..."
" Cô bị câm sao? Ông chủ đã hỏi còn không mau trả lời.
" Thấy Triệu Lan Vy lâu trả lời, Phong quản gia đang đứng bên cạnh Trác Duệ Quân liền lên tiếng thúc giục.
Ánh mắt của người đàn ông trước mặt vẫn dán chặt lên người cô không rời.
Triệu Lan Vy bị ánh mắt đó hoàn toàn áp đảo tinh thần, mà lắp bắp nói.
" Tôi...!tôi bị lạc đường… tôi vừa mới đến Nam Thành nên không rành đường đi ở đây…Tôi thấy cánh đồng hoa tam giác ở ngoài kia rất đẹp mới đứng lại xem thôi chứ không có ý muốn xâm nhập gì nơi đây cả….
"
Phong quản gia nghe Triệu Lan Vy giải thích xong, liền quay sang hỏi ý kiến của Trác Duệ Quân.
" Ông chủ, cô ta chỉ bị lạc thôi vậy chúng ta…."
Phong quản gia chưa nói xong thì Trác Duệ Quân đã ngắt lời.
" Giết cô ta! " Giọng của Trác Duệ Quân lại vang lên khiến cả người Triệu Lan Vy cứng đờ.
Giết?
Nhưng cô có làm gì đâu, mà lại giết cô chứ?
Người đàn ông này rốt cuộc là ai mà có thể nói giết người là giết như vậy?
Người đàn ông mặc vest đen vừa bắt Triệu Lan Vy vào đây, nghe được mệnh lệnh của Trác Duệ Quân liền giơ cây súng trên tay đã được lên nòng sẵn ngắm thẳng vào đầu của Triệu Lan Vy.
Triệu Lan Vy nhìn cảnh tượng trước mắt không khỏi sợ hãi.
Cô không muốn chết.
Cô chỉ mới có hai mươi hai tuổi thôi.
Cô vẫn còn rất nhiều việc muốn làm, cô muốn trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, cô vẫn còn muốn sống để vẽ thật nhiều tranh, cô vẫn còn yêu đời lắm!
Tại sao cô lại phải chết một cách vô lý như vậy chứ?
Triệu Lan Vy không cam tâm mà chết như thế, cô chật vật bò lại dưới chân Trác Duệ Quân, nắm lấy ống quần hắn ta, dáng vẻ yếu đuối và đáng thương.
Cô biết bây giờ chỉ có người đàn ông đáng sợ này là có thể cứu cô khỏi họng súng đó được thôi.
" Tôi xin ngài đừng giết tôi…" Triệu Lan Vy nức nở cầu xin.
Nước mắt cô chảy dài trên đôi gò má, từng hạt từng hạt như những viên dạ