Triệu Lan Vy mơ màng tỉnh dậy sau cơn hôn mê, lúc này trời đã sáng, tia nắng mặt trời ấm áp chiếu lên mặt cô khiến cô khẽ nhăn mặt mà lấy tay che lại.
Cô mở mắt, lúc này, cô đang nằm trong phòng của mình, dường như có người thấy cô ngất xỉu đã nhân từ đưa cô vào phòng, trong lúc ngất đi cô vẫn còn lại một chút ý thức, cô cảm nhận được có một bàn tay rất ấm áp đang ôm lấy cô.
Dì Mỹ từ bên ngoài bước vào, trên tay của mình cầm một ly trà gừng ấm đưa cho Triệu Lan Vy.
Cô đón lấy ly trà gừng:" Cảm ơn dì."
Triệu Lan Vy hớp vài ngụm trà, rồi chợt hỏi:" Hôm qua dì đã đưa con về phòng sao?"
" Cô nghĩ với cái sức già của tôi thì có thể đưa cô về phòng được à?...!Là ông chủ bế cô vào phòng.
"
Triệu Lan Vy bất ngờ, hét lớn, tiếng hét có hơi chói tai: " Hả? Ông chủ? Sao có thể chứ? "
" Ngày hôm qua cô làm ông chủ tức giận lắm đó.
"
" Nhưng con đâu bỏ gì vào thức ăn của ông chủ đâu.
"
Dì Mỹ thở dài:" Tôi biết, ông chủ cũng biết là cô không bỏ gì vào thức ăn.
Cái thứ nhát gan như cô có cho mười cái mạng cũng không dám làm chuyện động trời như thế.
"
Triệu Lan Vy ngước lên nhìn dì Mỹ, khó hiểu:" Nếu ông chủ biết thì tại sao lại phạt con?"
" Cô có bằng chứng chứng minh không? "
Triệu Lan Vy lắc đầu.
Dì Mỹ nói tiếp.
" Không có bằng chứng chứng minh cô nói xem ông chủ đòi lại công bằng cho cô như thế nào đây? Cô nghĩ đi, cô cũng chỉ là một người hầu nếu đích thân ông chủ ra mặt đòi lại công bằng cho cô hay không xử phạt cô thì cô nhất định sẽ càng bị người ta ghen ghét đố kỵ mà thôi, sống trong cái nhà này là như thế đấy, nếu không có quyền lực gì thì đừng để cho bị ghét nếu không nhất định sẽ khó sống.
Chỉ trách là cô quá ngu ngốc mới vào đây không được lâu mà đã không vừa mắt người ta để cho bị ghét, để người ta hãm hại mình.
Ông chủ phạt cô ba roi là đã ngầm bênh vực cô lắm rồi, nếu đổi lại cô thật sự là người làm hỏng bữa sáng của ông chủ thì tội đó là bị đánh cho đến chết chứ không đơn giản là ba roi đâu.
Nhưng cô không biết ơn mà lại lớn tiếng hỗn xược với ông chủ.
"
Nghe dì Mỹ nói như thế, Triệu Lan Vy cúi xuống nhìn ly trà gừng trong tay, dường như cô đã sai thật rồi.
" Vậy bây giờ con phải làm sao để ông chủ hết tức giận?"
" Cái đó thì tôi không biết, cô tự nghĩ cách đi.
"
Dì Mỹ nói xong thì bỏ ra ngoài, làm tiếp việc của mình.
………….
Ngày hôm sau.
Trong lâu đài Nam Cung, người hầu vẫn tất bật làm công việc của mình như mọi ngày, như chưa có chuyện gì xảy ra cả.
Nhưng Triệu Lan Vy nghe ngóng được ngày hôm qua sau