Sau đó lại bàn về việc kết thúc hợp đồng, tại sao chỉ có Thẩm Vọng Tân đăng lên một cái hợp đồng tuyên bố đã giải ước, trong khi bốn người khác chỉ có một bài viết đơn giản? Tại sao họ không đăng hợp đồng giải ước lên? Chỉ có một khả năng, đó chính là hợp đồng giải ước này không có cách nào đăng lên cả, các fan hâm mộ đã nhanh chóng đưa ra một suy đoán xém tí nữa là đúng tiếp, chính là có lẽ bốn thành viên còn lại của YLQSL đã kết thúc hợp đồng với Nhạc Thượng từ tháng bảy năm ngoái, mà nghĩ đến thời điểm đó hình như Đặng Khôn cũng đã từ chức rời khỏi Nhạc Thượng.
Vì sao bốn thành viên của YLQSL có thể giải ước sớm? Vì sao chỉ có một mình Thẩm Vọng Tân đến hết hạn hợp đồng mới giải ước được? Vì sao khoảng thời gian đó Thẩm Vọng Tân mệt mỏi không chịu nổi? Tại sao tháng bảy năm ngoái Nhạc Thượng lại trao quyền của YLQSL cho Đặng Khôn... Các fan hâm mộ thật sự không dám tiếp tục phân tích nữa.
Cùng lúc đó, có tin tức lộ ra rằng, vào thời điểm « Quyền mưu» cực hot năm ngoái, thì Vọng Ảnh đã từng đồng ý vì Thẩm Vọng Tân mà gánh vác chín mươi phần trăm tiền phạt vi phạm hợp đồng, để giúp Thẩm Vọng Tân giải ước với Nhạc Thượng, chín mươi phần trăm, thế này đã là gần như gánh vác toàn bộ rồi. Vốn dĩ bên kia nói là sẽ xem xét lại nhưng cuối cùng thì không đến hai ngày đã uyển chuyển từ chối, mà chính vào tháng đó, bốn thành viên YLQSL đã giải ước xong, quyền sử dụng của YLQSL cũng đã được chuyển nhượng.
Sau khi tin tức này xuất hiện, mặc kệ là ai đúng ai sai, các fan hâm mộ cũng đã bùng nổ. Tin tức này về cơ bản đã đập chết các suy đoán của các cô rồi, năm ngoái khi « Quyền mưu» hot phỏng tay, thì đã có tin tức nói rằng có một công ty lớn sẵn sàng vì Thẩm Vọng Tân mà thay anh bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, nhưng tin tức này vẫn luôn được xác thực. Sau đó, Thẩm Vọng Tân vẫn luôn hoạt động dưới trướng Nhạc Thượng, bắt đầu càng ngày càng bận rộn dấn thân vào công việc. Bởi vì vẫn luôn không có tin tức nào cả nên tin giải ước cũng dần dần nhạt đi.
Lúc trước, Vọng Ảnh chấp nhận gánh vác chín mươi phần trăm tiền phạt vi phạm hợp đồng là thật, vào tháng bảy năm ngoái, bốn thành viên khác của YLQSL đã sớm kết thúc hợp đồng là thật, Nhạc Thượng lấy hợp đồng của bốn thành viên của YLQSL cùng với ủy quyền của YLQSL giữ lại Thẩm Vọng Tân cũng là thật.
Sau này còn có mấy giây hậu trường được lật lại, năm ngoái Lương Đẳng tham gia ghi hình một Talk Show, trong thời gian nghỉ ngơi, các thành viên đang xem Thử Thách Cực Hạn, lúc Thẩm Vọng Tân tham gia thử thách, mấy thành viên đều bị chọc cười ha ha, chỉ có một mình Lương Đẳng ánh mắt đỏ bừng, trầm mặc đứng ở một bên. Đoạn này không được chiếu trên Chương trình chính, chỉ xuất hiện vài giây trong video hậu trường, lúc ấy có hơi khó hiểu nhưng bây giờ, bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện ra, Lương Đẳng là em trai mà Thẩm Vọng Tân thương yêu nhất, lúc đó Lương Đẳng đau lòng cho anh trai mình biết bao nhiêu.
Trong lúc này, fan của Thẩm Vọng Tân và fan cả nhóm đều khóc lóc đến mức sụp đổ, ngay cả fan qua đường cũng không nhìn nổi, rốt cuộc là nhóm nhạc nam thần tiên gì đây chứ, có thể vì nhau làm được nhiều như vậy. Lúc này, fan bốn nhà khác khóc mà không dám nói lời nào, sở dĩ Thẩm Vọng Tân làm như vậy là vì đồng đội của anh, cho nên Lượng Tân Tân cố nén không đi xé bốn nhà kia, một cỗ phẫn nộ gấp mấy lần toàn bộ đổ lên Nhạc Thượng, bốn nhà khác cũng tự biết mình đuối lý. Thế là, Nhạc Thượng bị Lượng Tân Tân, Vọng Tinh CP, fan only của bốn nhà khác và fan cả nhóm công kích. Đây hẳn là công ty bị tấn công thảm nhất từ trước đến nay, trang chủ bị mắng đến mức phải đóng bình luận một lần.
Mà trợ lý đạo diễn bên kia vốn chuẩn bị tuyên truyền cho diễn viên của «Phi Hành Vân» cũng không dám đăng weibo, vội vàng gọi điện thoại cho người phụ trách bên trên, người phụ trách dường như cũng bởi vì chuyện này mà sứt đầu mẻ trán.
"Còn có thể làm sao bây giờ? Anh nghĩ có thể làm gì khác sao? Trước tiên đừng đăng, chờ đám fan này bớt tức giận một chút rồi nói sau!” Sau khi nói xong thì cúp điện thoại.
Vẻ mặt Trợ lý đạo diễn u oán, tức giận tiêu tan xong thì thế nào, chờ đến khi họ tuyên truyền thì cơn tức của người hâm mộ đã tiêu bớt có thể lại tăng lên, anh ta đã có thể dự đoán được sau này khi “Phi Hành Vân» bắt đầu tuyên truyền, bọn họ sẽ bị mắng thảm bao nhiêu, nói đi nói lại, Nhạc Thượng thật sự không có tính người mà!
Đạo diễn nhìn thấy gương mặt ấm ức của Trợ lý thì đến an ủi: "Không có gì đâu, bây giờ bất cứ ai gọi điện thoại đến thì đều sẽ bị trút giận thôi.”
Sau đó, Trợ lý đạo diễn hình như nghĩ đến chuyện gì, "Đạo diễn, hiện tại việc này thành ra như vậy, anh nói xem, sau khi thầy Thẩm vào tổ có thể sẽ khá là khó hầu hạ hay không?”
Đạo diễn liếc anh ta một cái, lắc đầu: "Anh không hiểu thầy Thẩm rồi, cậu ấy không phải là người như vậy, yên tâm đi, bây giờ không cần quan tâm việc gì hết, qua hai ngày nữa các diễn viên đều phải vào tổ, anh thông báo cho nhân viên nhanh chóng chuẩn bị đi.”
Trợ lý đạo diễn gật gật đầu, "Tôi hiểu rồi, vậy tôi đi sắp xếp đây đạo diễn.”
"Ừm, đi đi."
***
Bầu trời bên ngoài dần dần lộ ra ánh sáng, trong phòng ý xuân mập mờ, trong chăn mang theo hơi thở ẩm ướt nóng bỏng, Tô Tinh Dã dựa cả thân mình vào trong lòng anh, giọng nói khàn khàn đứt quãng, "Đều tại anh, bây giờ hay rồi, không ngủ được.”
"Ừm, không ngủ nữa." Giọng anh cũng trầm thấp khàn khàn.
Tô Tinh Dã bĩu môi, không nhịn được đưa tay lên véo anh một cái, nhưng một giây sau, hàm dưới bị nâng lên một cách mạnh mẽ, một nụ hôn sâu ập đến, gần như không có cách nào hô hấp.
Chuyện sau đó dần dần trầm mê, Tô Tinh Dã run rẩy, lập tức đưa tay đẩy anh, lẩm bẩm nói: "Đừng... Nếu còn không dậy thì anh thực sự không thể bắt kịp chuyến bay.”
Thẩm Vọng Tân cười khẽ, ngậm môi dưới của cô không nhẹ không nặng cắn một cái, lúc này mới hài lòng mà buông cô ra, xốc chăn lên đi xuống giường rửa mặt.
Tô Tinh Dã quấn trong chăn, nhìn phía sau anh, màu da của anh cũng không kém gì cô, bởi vậy những dấu vết lưu lại trên lưng anh vẫn đủ nổi bật, nghĩ đến sự nhiệt tình lúc trước, hai gò má cô không thể không đỏ lên.
Thẩm Vọng Tân dường như cảm giác được ánh mắt nóng bỏng phía sau, xoay người lại, lập tức bắt được tầm mắt của cô.
Tầm mắt hai người không hề báo trước mà giao nhau, Tô Tinh Dã sửng sốt, cảm thấy toàn bộ gương mặt giống như sắp bốc cháy, lập tức chôn mình vào trong chăn.
Thẩm Vọng Tân thấy thế, không khỏi buồn bực cười một tiếng, trong lòng ngứa ngáy, nhưng cũng chỉ có thể kiên nhẫn không trêu chọc cô, anh sợ một hồi rồi lại một hồi thì mình thật sự sẽ không đi được nữa.
Tô Tinh Dã nghe trong phòng tắm vang lên tiếng tí tách tí tách êm tai, lúc này mới nhô đầu ra, giống như nghĩ đến điều gì, cô quấn chăn, cầm lên áo ngủ tối hôm qua bị vứt sang một bên đang ở cuối giường mặc vào, bây giờ mới xuống giường, cô kéo vali mà họ cùng nhau thu dọn từ trước mở ra.
Thẩm Vọng Tân tắm rửa xong thì đã thấy cô ngồi xổm trên mặt đất, kiểm tra vali với danh sách, bật cười, "Em đã kiểm tra đến lần thứ một trăm lẻ tám rồi đó.”
Tô Tinh Dã ngẩng đầu trừng mắt nhìn anh một cái, không để ý tới anh.
Thẩm Vọng Tân cười cười đi tới ngồi xổm bên cạnh cô.
Tô Tinh Dã xác nhận không có vấn đề gì, sau đó mới đóng lại.
"Kiểm tra xong rồi?"
"Ừm."
Thẩm Vọng Tân giúp đỡ đóng vali lại một lần nữa, sau đó bế cô lên, sau đó đè lên giường, tóc anh vẫn chưa lau khô, cọ vào cổ cô ướt đẫm ngứa ngáy, cô đưa tay đẩy anh, "Ướt, có nước.”
Lời nói của cô khiến anh dừng lại, cười hỏi, "Cái gì ướt, cái gì có nước?”
Tô Tinh Dã vừa định nói là tóc anh nhưng giây tiếp theo thì dường như đã hiểu ra ý gì đó, hai gò má đỏ bừng, đưa tay bóp cổ anh, "Anh thật là phiền, đi ra.”
Thẩm Vọng Tân cười, kéo bàn tay cô đến trước mặt, cúi đầu đặt xuống một chuỗi nụ hôn ấm áp.
Tô Tinh Dã bị anh hôn một trận tê dại, muốn rút về nhưng anh nắm quá chặt.
Cười đùa một hồi, cuối cùng vẫn là Tô Tinh Dã giúp anh sấy khô phần tóc phía sau.
Năm giờ, Thẩm Vọng Tân nhận được điện thoại của Đường Viên, lúc này anh mới xách hành lý đã được thu dọn xong đi ra ngoài. Trước khi đi, không nhịn được ấn cô lại, cho cô một nụ hôn sâu triền miên, đôi môi tách ra, "Ngoan, anh đi đây, còn sớm nên quay lại ngủ một lát nữa đi.”
Tô Tinh Dã gật đầu, một cơn gió mát ở hành lang thổi qua, lúc này cô mới ý thức được, thang máy chở anh đã xuống lầu.
Thẩm Vọng Tân kéo hành lý xuống lầu, Đường Viên đang chờ ở dưới lầu lập tức mở cốp xe, sau khi Thẩm Vọng Tân giải ước xong thì Đường Viên cũng từ chức. Hiện tại, ông chủ lớn nhất của cô ấy là Thẩm Vọng Tân, tiền lương cũng là do Thẩm Vọng Tân phát, ánh mắt cô ấy nhìn lướt qua trên mặt anh: "Ông chủ, anh không đeo khẩu trang sao?”
Thẩm Vọng Tân bỏ vali vào cốp xe, "Đeo khẩu trang làm gì?”
"Sắc mặt anh thoạt nhìn không tốt lắm, tối hôm qua không ngủ được phải không?"
"Nhưng không sao cả, trong xe có chuẩn bị rồi, nếu lát nữa đến sân bay có thể đeo thì cứ đeo vào."
Thẩm Vọng Tân: "..."
......
Hôm nay, Tô Tinh Dã cũng không có lịch trình nên quay lại ngủ một giấc đến tự tỉnh, sau khi thức mới nhìn thấy Thẩm Vọng Tân gửi Wechat cho mình, một tin là bảy giờ sáng vừa mới đến sân bay, một tin là mười giờ rưỡi sáng, hẳn là vừa xuống máy bay, cô trả lời lại rồi lúc này mới rời giường đi rửa mặt.
Chờ đến khi cô rửa mặt xong trở về cũng không thấy anh trả lời lại, thế là đi gọi đồ ăn bên ngoài, nằm trên sô pha vừa chờ đồ ăn đến vừa dùng tài khoản phụ lướt weibo.
Sau khi vào super topic, trên trang đầu đều đang bàn tán sôi nổi về bức ảnh Thẩm Vọng Tân sáng nay, đội mũ lưỡi trai, khẩu trang màu đen, khó có thể che giấu cả người mệt mỏi, fan
đau lòng đến hỏng mất, phía dưới đều là "Anh trai vất vả rồi", "Anh trai phải nghỉ ngơi thật tốt"...
Tô Tinh Dã thấy thế, âm thầm oán hận, anh vất vả vì công việc à!! Người vất vả đến tột cùng là ai chứ!!
***
Toàn bộ diễn viên chủ lực của đoàn làm phim «Phi Hành Vân» đều là người của Nhạc Thượng, bản thân bọn họ cũng rất rõ rang, bộ phim này chính là công ty mượn danh tiếng của Thẩm Vọng Tân để nâng đỡ bọn họ, lại thêm một thời gian trước trên weibo làm ra chuyện gió tanh mưa máu như thế, nên khi vừa mới vào tổ bọn họ nhìn thấy anh có hơi mất tự nhiên và căng thẳng. Nhưng sau khi tiếp xúc một đoạn thời gian thì họ phát hiện mình đã suy nghĩ quá nhiều. Khi quay phim thì anh rất nghiêm túc, lúc quay xong thì cũng có thể ở chung một chỗ chơi đùa với bọn họ, không có chút xíu làm giá nào, sự mất tự nhiên lúc ban đầu cũng biến mất, thỉnh thoảng lại còn đi theo sau lưng anh không ngừng gọi anh Thẩm.
Đóng vai nữ chính là Lâm Nhiễm, là nghệ sĩ mà Nhạc Thượng trước mắt đang cố gắng bồi dưỡng, quay mấy bộ phim thần tượng, danh tiếng cũng không tệ nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng tính là tuyến hai. Nếu không phải bộ phim này là do công ty tự làm, nói thật, dựa trên vị trí hiện tại của cô ấy thì thật sự đúng là không có cách nào hợp tác với Thẩm Vọng Tân.
Giữa trưa, ánh mặt trời nóng bức, Lâm Nhiễm mua Starbucks để mời diễn viên và nhân viên công tác, lúc cô ấy đi ngang qua, Thẩm Vọng Tân đang ngồi đọc kịch bản trên ghế nghỉ ngơi. Anh mặc một bộ cẩm bào màu trắng bạc, cổ áo và ống tay ấo đều thêu lá trúc tinh xảo, bên hông buộc dây đeo cùng màu, mái tóc dài được buộc lên thành một búi ở trên đầu, vẻn vẹn chỉ ngồi ở đó nhưng phong thái lại lại thanh tú hiếm thấy khó tả.
Lâm Nhiễm cầm chặt ly Starbucks trong tay, "Thầy Thẩm?”
Thẩm Vọng Tân nghe tiếng gọi, ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy.
Lâm Nhiễm đưa starbucks trên tay cho anh, "Em nghe mọi người nói anh thích uống Iced Americano.”
Thẩm Vọng Tân nhìn quanh một vòng, phát hiện trợ lý của Lâm Nhiễm ở xa xa đang phát Starbucks cho nhân viên đoàn làm phim, lúc này mới đưa tay nhận lấy, "Cám ơn, cô tốn kém rồi.”
"Không tốn kém..." Lâm Nhiễm dường như còn định nói gì nữa, cách đó không xa đột nhiên gọi cô một tiếng, "Cô Lâm, cảnh tiếp theo đến lượt cô rồi.”
Lâm Nhiễm quay đầu lại nhìn thoáng qua, "Trợ lý gọi em rồi, vậy em đi qua đó trước nhé thầy Thẩm.”
Thẩm Vọng Tân gật gật đầu với cô ấy, "Được.”
Lâm Nhiễm xoay người đi về phía trợ lý, vừa lúc nhìn thấy Triệu Minh Dụ đang quay về, Triệu Minh Dụ trông giống bị nóng không chịu nổi, gật gật đầu với cô ấy, chạy vọt về phía Thẩm Vọng Tân, mở miệng la hét, "Sư huynh, em nóng sắp chết rồi.”
Người trong đoàn làm phim nếu không gọi Thẩm Vọng Tân là thầy Thẩm thì cũng gọi là anh Thẩm, chỉ có Triệu Minh Dụ và Lục Hi gọi anh là sư huynh, chung một người đại diện thì đương nhiên quan hệ thân hơn nhiều so với người cùng công ty.
Lâm Nhiễm nghe thấy Thẩm Vọng Tân ở phía sau phát ra một tiếng cười bất đắc dĩ, xoay người lại thì thấy anh đem Starbucks trên tay mình đưa cho Triệu Minh Dụ, "Uống đi.”
Triệu Minh Dụ hút mấy hớp, "Cảm ơn sư huynh, sư huynh thật tốt ”
“Cô Lâm?”
Giọng nói của trợ lý khiến Lâm Nhiễm lấy lại tinh thần, cô ấy trả lời lại một tiếng, lập tức thu hồi tầm mắt lại rồi đi theo.
Hôm nay kết thúc công việc khá sớm, chưa tới chín giờ đã trở về khách sạn, mấy đứa nhỏ cùng nhau tan làm hò hét muốn đi ăn thịt nướng, kêu Thẩm Vọng Tân đi cùng. Thẩm Vọng Tân từ chối, quay về tắm trước, lúc này mới gọi video wechat với Tô Tinh Dã, bên kia cũng nhận điện thoại rất nhanh.
Tô Tinh Dã vừa tắm xong, đang đắp mặt nạ, "Hôm nay anh kết thúc công việc sớm như vậy sao?”
Tô Tinh Dã đắp một tấm mặt nạ hình hổ con, đắp trên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn, đáng yêu nói không nên lời. Giọng nói Thẩm Vọng Tân cũng chứa đựng ý cười, "Ừ, cảnh quay hôm nay của anh không nhiều lắm, mặt nạ em đang đắp rất đáng yêu.”
Đôi mắt to tròn của Tô Tinh lại trợn to một chút, "Nói rõ ràng đi, là mặt nạ đáng yêu hay là em đáng yêu?”
Thẩm Vọng Tân cười, "Mặt nạ đáng yêu, em cũng đáng yêu.”
"Không được, chỉ có thể chọn một."
"Ừm, vậy anh vẫn là chọn em."
Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tô Tinh Dã nháy mắt với anh một cái, "Nói thật, mặt nạ này rất tốt đó, em gửi hai hộp qua cho anh dùng nhé?”
Ánh mắt Thẩm Vọng Tân lại dạo qua một vòng trên mặt nạ hổ con trên mặt cô, cười: "Hay là thôi đi?”
"Thế nào? Anh chê sản phẩm em làm đại diện à?”
Thẩm Vọng Tân lập tức phủ nhận, "Không có.”
"Vậy là được rồi, ngày mai em sẽ gửi cho anh, anh ở bên kia còn thiếu cái gì để em gửi luôn?"
Thẩm Vọng Tân nhìn người trong màn hình, "Cái gì anh cũng không thiếu, chỉ thiếu mỗi em.”
Thẩm Vọng Tân đã vào tổ hơn hai tháng, tuy là một người ở Bắc Kinh một người ở Thành Đô nhưng ngồi máy bay cũng chỉ mất vài giờ. Nhưng không chịu nổi hành trình bôn ba mỗi ngày, vậy nên hai người trong tháng này hoàn toàn dựa vào gọi qua Wechat để an ủi nỗi nhớ nhung.
Qua mấy giây, Tô Tinh Dã cười nói: "Vậy em tự đóng gói mình gửi cho anh nhé?”
Thẩm Vọng Tân cũng nở nụ cười, "Được đó, có cần anh đích thân ký nhận không?”
Giống như ngày thường, hai người gọi video một tiếng rồi mới cúp máy, lúc cúp điện thoại, Tô Tinh lập tức gọi điện thoại cho Dương Vân.
"Tối rồi sao còn chưa ngủ, có chuyện gì vậy?" Dương Vân hỏi cô.
"Chị Vân, hoạt động ngày mai của em có thể hoãn lại được không?" Tô Tinh Dã trực tiếp hỏi.
"Sự kiện ra mắt của thương hiệu LV, em nghĩ xem có hoãn được không?"
Tô Tinh Dã: "..."
"Vậy còn hai ngày sau thì sao?"
"Hai ngày sau không phải là không được. Em định làm gì đấy?”
"Em muốn xin nghỉ."
"Xin nghỉ để làm gì?"
"Em muốn đi Thành Đô."
Dương Vân biết Thẩm Vọng Tân quay phim ở Thành Đô, "Không phải em muốn đi thăm ban Vọng Tân đấy chứ, chị nói cho em biết, em nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tuy nói Thẩm Vọng Tân kết thúc hợp đồng xong không còn bị Nhạc Thượng khống chế, cũng đã có cơ sở chuyển đổi hình tượng rồi, nhưng dù sao thì phim vẫn chưa được phát hành, ít nhất cũng phải chờ sau khi chuyển mình hoàn thành xong rồi mới cân nhắc vấn đề công khai. Mà Dương Vân bên này đương nhiên cũng có kế hoạch cho Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã hiện tại cũng đang nằm trong hàng ngũ tiểu hoa, đang ở thời kỳ cạnh tranh, chị ấy cũng không hy vọng tình yêu làm cô phân tán tư tưởng, vì thế vấn đề công khai lại một lần nữa gác lại.
"Em không đi thăm ban đoàn làm phim." Tô Tinh Dã giải thích.
Dương Vân vốn còn muốn khuyên nhủ cô, nhưng lại nghe được cô nói ở đầu dây bên kia: "Em chỉ muốn lén lút nhìn anh ấy, sẽ không để cho người ta phát hiện ra đâu.”
Mấy lời khuyên nhủ muốn nói ra chung quy vẫn phải nuốt xuống, "Em đảm bảo sẽ không để cho người khác phát hiện?”
"Em đảm bảo em đảm bảo."
"Được rồi, chị cho em tối đa hai ngày."
Tô Tinh Dã vốn nghĩ có thể có một ngày đã là không tệ rồi, hiện giờ có thể thêm một ngày nữa, đương nhiên là mừng thầm trong lòng, "Được, cám ơn chị Vân!”
......
Sự kiện ra mắt của thương hiệu LV mãi đến tám giờ tối mới kết thúc. Sau khi kết thúc, Tô Tinh Dã lập tức chạy đến sân bay, ngồi chuyến bay lúc 9 giờ 30 tối đến Thành Đô. Cô cũng không nói cho Thẩm Vọng Tân biết chuyện mình đến Thành Đô mà lặng lẽ liên lạc với Đường Viên.
Lúc Tô Tinh Dã đến, Thẩm Vọng Tân còn chưa kết thúc công việc, căn cứ vào tình báo của Đường Viên, anh còn có một cảnh quay đêm, chắc là đêm nay phải đến rạng sáng mới về đến khách sạn. Cô chạy tới studio lén lút lấy được thẻ phòng từ chỗ Đường Viên, lúc này cô mới lẻn về khách sạn.
Y như lời Đường Viên nói, sau khi Thẩm Vọng Tân diễn xong thì đã gần hai giờ sáng, quay cả ngày nên tinh thần tiêu hao rất nhiều, trên đường trở về liền tựa vào ghế sau nhắm mắt ngủ, cho đến khi đến khách sạn thì bị Đường Viên đánh thức.
Sau khi lên tầng, anh vừa xoa xoa mi tâm mệt mỏi vừa nói với Đường Viên: "Anh về đây, em cũng nhanh về nghỉ ngơi đi.”
Đường Viên lặng lẽ nhìn về phía phòng anh vài lần, "Ôi" mấy tiếng rồi mới rời đi.
Thẩm Vọng Tân sau khi mở cửa phòng thì lập tức đi về phía phòng tắm, có lẽ là quá mệt mỏi nên sự nhạy bén của anh cũng giảm đi rất nhiều, vội vàng tắm rửa rồi trực tiếp tắt đèn trở về phòng ngủ, xốc chăn lên giường. Ngay khi anh vừa mới nằm xuống, chỉ nhắm mắt có một giây, sau đó mạnh mẽ xốc chăn lên, bước xuống giường.
Sau khi anh xuống giường, một giây trước là kinh hãi, một giây sau là giận dữ, chuyện như thế này không phải là anh chưa từng nghe qua, nhưng loại chuyện này cho tới bây giờ chưa từng xảy ra trên người anh. Hiện giờ chuyện xảy đến thì lại phản cảm không nói nên lời, ngay khi anh chuẩn bị vung tay rời đi, người trên giường đột nhiên phát ra một giọng nói rất nhỏ, "Lạnh..." ------oOo------