Editor: Cam Đá
Sau khi trở về, Thẩm Vọng Tân bắt đầu gấp rút xử lý những công việc tồn đọng của chuyến di trước, buổi sáng còn ở thành phố này nhưng buổi chiều đã có thể ở một thành phố khác, thường xuyên ở bên ngoài. Nói ra thì cũng trùng hợp, buổi tối ngày anh vừa tới Bắc Kinh, vừa lên xe là nhận ngay cuộc điện thoại của mẹ Thẩm, cũng không thể trách vì sao bà gọi điện đến, bởi vì thời điểm của mấy năm trước anh đã thu dọn hành lý về nhà, dù gì thời điểm đó cũng chưa nổi tiếng mà còn mờ mịt.
“Vọng Tân à.”
“Dạ, mẹ.”
“Hôm nay về ăn tết chưa con?” mẹ Thẩm từ bên đầu dây kia hỏi.
Thẩm Vọng Tân vừa xoa vầng trán mệt mỏi vừa trả lời với mẹ một cách dứt khoát, “Về ạ.”
“Thật không?” Mẹ Thẩm đang xác nhận.
“Dạ, là thật mà.” Thẩm Vọng Tân ngồi thẳng người dậy, gọi bà một tiếng, “Mẹ.”
“Hả, mẹ đây, có chuyện gì sao?”
“Con có bạn gái rồi.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân nói xong, mẹ Thẩm bên kia vang lên tiếng “Đùng”, nửa ngày mẹ Thẩm cũng không nói gì.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Thẩm Vọng Tân bị dọa một trận.
Hai giây sau mẹ Thẩm mới phản ứng lại, “Con, con… vừa mới nói gì, nói lại lần nữa mẹ nghe nào?”
Nghe thấy mấy câu lắp bắp của mẹ Thẩm, Thẩm Vọng Tân mỉm cười rồi nói, “Con nói, con có bạn gái rồi, cô ấy rất tốt, thật sự rất tốt, mẹ sẽ thích cô ấy, con rất xin lỗi vì bây giờ mới nói với mẹ.”
Bên kia truyền tới một tràng lộp cà lộp cộp, là tiếng bước bước chân mẹ Thẩm kích động đi tới đi lui, “Con không gạt mẹ chứ, đó là ai? Là con gái nhà nào?”
Đôi mắt Thẩm Vọng Tân đầy dịu dàng, "Nếu có hy vọng, thì tết năm nay mẹ có thể gặp được cô ấy rồi?”
Mẹ Thẩm sững sờ, thế này có phải là đưa về nhà cùng ăn tết không? Bất ngờ vậy sao!! Mấy năm nay bà nhọc lòng lo lắng cho đời sống tình cảm của anh, da miệng cũng sắp rách tới nơi rồi cũng không thấy một tí hiệu quả nào, không ngờ anh vừa đi thì đã làm một cú lớn như vậy, trực tiếp dẫn về nhà ăn tết?
“Con trai à, con đang nói chơi với mẹ đúng không?”
“Không phải, nghiêm túc đó ạ.”
Bên này mẹ Thẩm sau khi cúp điện thoại vừa nói với Thẩm Vọng Tân xong cả nửa ngày cũng không có phản ứng gì, mãi đến khi ba Thẩm xuống lầu, nhìn thấy bà nắm chặt điện thoại, bên chân ông là ly nước rơi trên thảm sàn, hơn nữa đối diện với ông là còn là dáng vẻ không hề nhận biết chuyện gì, khiến ông bị dọa một phen, “Bà xã, bà làm sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Đến đây thì mẹ Thẩm mới hoàn hồn, bà nhìn ba Thẩm đang đứng mặt mình, nói lẩm bẩm, “Vọng Tân nói nó có bạn gái rồi.”
“Có thì có thôi, bà nhìn xem bà…”
Mẹ Thẩm ngắt lời ông, “Con nó còn nói tết năm nay sẽ dẫn về nhà nữa”.
“Dẫn về thì dẫn về chứ có gì, chuyện này thì có…”
Lần này không phải do mẹ Thẩm cắt ngang, mà ba Thẩm đột nhiên im lặng, ông nhìn mẹ Thẩm, mắt mở to, “Bà vừa nói ai có bạn gái, bà chắc chắn là Vọng Tân không phải Vọng Trinh đúng không?”
“Là Vọng Tân, con trai út của chúng ta.”
“Bà...bà xã, có khi nào … bà nghe nhầm không?” Ba Thẩm lắp bắp.
“Không nghe nhầm mà, tôi nghe rất rõ ràng mạch lạc.”
“Có nói là ai không?”
“Tô Tinh Dã …”
Ba Thẩm mơ hồ cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc, liền dời tầm mắt về phía TV trong phòng khách đang chiếu bộ phim 《La Phu truyện》, gương mặt cô bé trong phim trẻ trung xinh xắn tràn đầy vui vẻ, và đối diện với cô bé ấy là con trai út của ông...
***
Thẩm Vọng Tân đi vào cửa liền lên tiếng gọi Tô Tinh Dã, không có tiếng trả lời lại, nhưng trong nhà tắm lại truyền đến tiếng nước chảy “tí ta tí tách” mới nghĩ là cô đang đi tắm.
Lúc Tô Tinh Dã trong nhà tắm cũng loáng nghe tiếng cửa mở mật khẩu “ting ting ting——" nhớ ra trước đó Thẩm Vọng Tân có gửi wechat bảo là hôm nay sẽ trở về, vì vậy cô tắt vòi sen, quay ra ngoài gọi to một tiếng, “Thẩm Vọng Tân?”
Thẩm Vọng Tân ngồi trong phòng khách, tất nhiên nghe thấy tiếng cô gọi, đáp lại, “Là anh.”
Tô Tinh Dã nghe tiếng anh trả lời, vừa đúng lúc cô rửa sạch sữa tắm trên người, lấy một chiếc khăn tắm ở bên cạnh rồi mở cửa bước ra.
Thẩm Vọng Tân nghe thấy tiếng cửa phòng tắm “cạch cạch”, ngẩng đầu nhìn, Tô Tinh Dã liền bước ra theo hơi ẩm mờ sương của nhà tắm, khăn tắm xanh thẫm đang bao bọc lấy thân thể mảnh mai, trên chiếc cổ thon dài vẫn còn vương lại giọt nước còn chưa lau khô, tóc dài ướt một nửa xõa trên vai, trên gương mặt xinh đẹp mang theo vẻ ửng đỏ vì tắm qua nước nóng.
Tô Tinh Dã hoàn toàn không biết bản thân mình đang thực hiện màn kiểm tra khả năng khống chế của đàn ông, vẫn chìm đắm trong niềm hân hoan vui sướng khi thấy anh về mà bước đến, chờ đến khi nhận ra thì đã không kịp nữa rồi, bởi vì người kia đã sải bước đi đến phía này, hơi thở quen thuộc xâm chiếm khiến cô theo bản năng muốn quay trở vào nhà tắm, “Đột nhiên em nhớ ra còn chưa gội sạch tóc…”
Còn chưa kịp chạy thì đã bị người đàn ông kịp thời giữ lấy cánh tay, sau đó ôm ngang lên, “Vậy vừa đúng lúc, cùng nhau làm.”
Tô Tinh Dã suy sụp, ngày hôm đó trước khi anh rời đi trí nhớ của cô vẫn còn mới mẻ, sợ hãi.
Chiếc khăn tắm vừa quấn quanh thân thể người đẹp đã bị ném ra ngoài một cách đáng thương, còn chủ nhân của nó giờ phút này đang bị vây trong bồn tắm mát xa, sau lưng bị người kia đặc biệt dùng nước nóng tưới vào vách tường, hai cánh tay mảnh khảnh bám lên đôi vai anh, khe khẽ thút thít.
Lúc anh bế ra khỏi bồn tắm, đôi mắt cô đỏ bừng nhìn anh chằm chằm, “Đồ xấu xa…”
Người đàn ông cúi đầu cười khúc khích, “Em mà còn mắng anh như thế này, sau khi lên lầu e rằng anh không thể khống chế được nữa.”
Tô Tinh Dã lúc đó trừng mắt cũng không phải mà bảo không trừng mắt cũng không đúng, uất ức thút thít một tiếng, dứt khoát vùi đầu lên bờ vai anh không hé một lời.
Vừa chạm vào giường cô lập tức đẩy anh ra, chui vào trong chăn không thèm phản ứng với anh.
Người đàn ông cũng bước theo lên giường, ngang ngược kéo cô nằm vào trong lòng, cô vẫn còn vùng vẫy, nhưng bất thình lình bị một nụ hôn m3m mại kéo dài giữ lại, lúc tách ra giọng người đàn ông không rõ ràng, “Còn dám trốn hay không?”
Tô Tinh Dã bĩu môi, không nói gì, nhưng lại ngoan ngoãn ghé sát vào bên người anh, không trốn, không trốn không phải là được rồi sao!
Thẩm Vọng Tân xoa xoa phần gáy của cô, “Năm nay ba em có về ăn tết không?”
Tô Tinh Dã im lặng hai giây, “Cũng không chắc nữa ạ.”
“Vậy năm nay cũng ăn tết với anh nhé?”
Năm ngoái cô đã cùng anh ăn tết, năm nay vẫn có thể ăn
tết cùng anh sao?
Nhận thấy sự im lặng của cô, anh cúi đầu hôn lên trán cô, “Sao vậy?”
“Vậy người nhà anh thì sao?”
“Cùng nhau về.”
“Dạ?”
Tô Tinh Dã sửng sờ một giây, một giây sau bật dậy nhìn anh, “--cùng --- cùng nhau?”
Thẩm Vọng Tân cũng nâng nửa người ngồi dậy, chống khủy tay, “Đúng vậy, anh muốn dẫn em về nhà cùng ăn tết, gặp người nhà của anh.”
Tô Tinh Dã giật mình, cô mím chặt môi.
“Em không muốn hả?”
Tô Tinh Dã lập tức lắc đầu, “Không phải.”
“Vậy còn do dự gì chứ?”
Tô Tinh Dã bất giác nắm chặt bàn tay, “Em… thật sự có thể sao anh?”
“Em đương nhiên là có thể, ngoài em ra chẳng còn ai có thể.”
Thẩm Vọng Tân hiểu được sự căng thẳng của cô, lại lần nữa kéo cô để cô nằm lên lồng nguc anh, dịu dàng vuốt v3 tấm lưng của cô, “Anh đã nói với mẹ anh về quan hệ của chúng ta, cũng là anh không tốt, lẽ ra phải sớm đưa em về nhà mới đúng”
Tô Tinh Dã cũng ôm chặt lấy eo anh.
“Vậy em đồng ý cùng về với anh chứ?” Thẩm Vọng Tân tiếp tục hỏi.
“Dạ, em đồng ý.” Giọng nói mang theo một chút nghẹn ngào không dễ nhận ra.
***
Dương Vân biết được năm nay cô sẽ về nhà ăn tết với Thẩm Vọng Tân, nói thật thì, trong lòng có một chút phức tạp, nhưng đồng thời cũng cảm thấy vui mừng, có lẽ năm nay Tinh Tinh của chị có thể được hưởng một cái tết thật khác biệt, vì thế ở vị thế bên phía nhà gái, chị đã đặc biệt chuẩn bị không ít quà năm mới.
"Đây là nhân sâm, tặng cho ông nội của Vọng Tân ngâm nước uống, rất tốt cho sức khỏe, còn có mấy món thực phẩm dinh dưỡng này …”
Tô Tinh Dã nhìn Dương Vân giới thiệu công dụng của từng món từng món đồ, chị chuẩn bị quà năm mới chắc chắn là còn kĩ càng hơn bọn họ suy nghĩ.
Lúc chị đang lấy ra tiếp một lễ hộp, Tô Tinh Dã vươn tay ôm lấy chị, Dương Vân nhất thời sửng sờ một lúc, “Sao thế? Tinh Tinh?”
‘Chị Vân, có chị bên cạnh em thật tốt, cảm ơn chị.”
Dương Vân khẽ cười, nâng tay vỗ vỗ vả vai cô, “Cô bé ngốc, chị Vân sẽ luôn ở bên cạnh em.”
Hai người về nhà vào ngày ba mươi tết, trên đường về, Tô Tinh Dã tuy nhìn bình thường nhưng thật ra đang căng thẳng, lúc cô căng thẳng có thói quen cắn đầu ngón tay, mắt chớp lia lịa.
Thẩm Vọng Tân biết cô đang căng thẳng, mỉm cười an ủi cô: “Đừng căng thẳng mà, bọn họ nhất định sẽ rất thích em.”
“Thật sự sẽ thích sao? Nhưng mà em …” Tô Tinh Dã có chút không thể diễn tả thành lời.
“Thật mà.”
Có lẽ là do ánh mắt của Thẩm Vọng Tân quá kiên định, khiến trái tim thấp thỏm lo âu của Tô Dã cũng dần dần tìm được nơi trú ngụ, cũng từ từ bớt căng thẳng hơn, cô hít thở vài lần, nhẹ nhõm đi rất nhiều.
Bên phía nhà họ Thẩm, sau khi Thẩm Vọng Tân báo hôm nay sẽ dẫn người về nhà, hai vợ chồng và ông cụ cực kì mừng rỡ, tất nhiên nỗi vui mừng của hai vợ chồng là một niềm vui không từ nào diễn đạt được, nhưng còn vẻ mặt ông cụ thì vẫn như ngày thường chứ không như hai người kia. Nhưng nay là 30 tết, từ sáng sớm ông đã thay bộ quần áo mới, bưng chén trà nhỏ mà không kiềm chế được phải đứng ở cửa để trông ngóng, hai vợ chồng nhìn thấy thì cùng nhau nở nụ cười, ngầm ăn ý không đi vạch trần, tiếp tục làm việc của mỗi người.
Xe của Thẩm Vọng Tân lái tới hầm đậu xe của tiểu khu, vì quà tết có hơi nhiều, hai người bọn họ cầm không hết, cho nên sau khi dừng xe yên ổn, Thẩm Vọng Tân đặc biệt gọi điện thoại cho anh trai của anh, để anh đi xuống giúp một tay.
Sau khi Thẩm Vọng Trinh nghe xong điện thoại, mấy người đang bận rộn không hẹn mà đồng loạt nhìn anh.
Vừa nhìn thấy cúp điện thoại, ông cụ hỏi ngay một câu, “Đến rồi hả cháu?”
Thẩm Vọng Trinh theo đó trả lời, “Đến rồi ạ, đồ hơi nhiều, cháu đi giúp em nó một chút.”
Mẹ Thẩm cười nói: “Haiz, đến thì đến thôi, còn mang theo quà cáp làm gì.”
Thẩm Vọng Trinh vừa ra khỏi thang máy là thấy ngay chỗ xe của Thẩm Vọng Tân đang đậu, cốp xe đang mở, chắc là đang lấy quà ra khỏi, anh gọi một tiếng, “Vọng Tân.”
Thẩm Vọng Tân nghe anh trai gọi mình, nghiêng đầu nhẹ nhàng giải thích với Tô Tinh Dã, “Anh trai của anh, không cần căng thẳng.”
Sau khi Thẩm Vọng Tân trả lời lại anh trai mình, Tô Tinh Dã cũng gọi với theo một tiếng, “Anh, chúc mừng năm mới.”
Thẩm Vọng Trinh là người đầu tiên trong nhà nhìn thấy Tô Tinh Dã, vừa nhìn đã thấy là một cô bé tạo giác rất dễ chịu, anh ấy nở một cười đầy thiện cảm với cô, dịu dàng đáp lại, “Chúc mừng năm mới.”
Thẩm Vọng Tân hiếm hoi thấy được dáng vẻ nghiêm túc chín chắn của anh trai, giả vờ cũng này nọ lắm, anh âm thầm phản đối, tiện tay chuyển quà tết đến cho anh trai, “Xách giùm đi.”
Khoá xe xong, ba người nhau xách quà tết đi thẳng một mạch lên lầu, lúc lên đến nơi, tim Tô Tinh Dã lại bắt đầu đập loạn xạ, rõ ràng khi nãy cũng bình tĩnh kha khá rồi mà…
Thẩm Vọng Tân dang một bàn tay ra nắm lấy tay cô, âm thầm dịu dàng an ủi.
Thẩm Vọng Trinh với tư cách là anh lớn, có thể hiểu được sự căng thẳng của cô khi gặp người lớn, cho nên cũng nói lời an ủi: “Không cần căng thẳng, ba mẹ và ông ngoại anh đều rất thích em.”
Điều này thì Thẩm Vọng Trinh không nói dối, Thẩm Vọng Tân không ở nhà nên không biết, nhưng anh ấy thường hay về nhà, từ năm ngoái lúc anh xem Tô Tinh Dã biểu diễn Xuân Vãn, ba mẹ anh dường như trở thành người hâm mộ của cô bé rồi.
Tỷ lệ xem phim trong nhà của họ dần dần thay đổi từ Thẩm Vọng Tân sang Tô Tinh Dã, lúc trò chuyện xem phim, ăn cũng cũng xem, làm chuyện này chuyện kia cũng xem, tới cả ba của anh cũng chuyển diễn viên yêu thích từ Thẩm Vọng Tân sang Tô Tinh Dã, biểu hiện của ông ngoại thì không rõ ràng, nhưng người trong nhà ai cũng hiểu rõ.
- -----oOo------