Editor: Cam Đá
Ở bên đây, Thẩm Vọng Tân sau khi kết thúc phát sóng trực tiếp mới biết được nhóm người Tô Tinh Dã đã quảng bá cho cho họ ngay trong 《Cuộc sống của chúng tôi》, trợ lý đạo diễn kể lại sống động như thật những gì đã xảy ra cho anh nghe, đạo diễn Hạ vô cùng vui vẻ vì được cả bốn diễn viên quảng bá miễn phí cho, lại còn được thực hiện nghiêm túc như vậy, có ai mà không hài lòng kia chứ??
“Vọng Tân, nhân duyên của cậu tốt thật đấy.” Đạo diễn Hạ đặc biệt vui vẻ vỗ vỗ bả vai Thẩm Vọng Tân.
Khóe miệng của Thẩm Vọng Tân hơi nhếch lên, trong mắt anh loáng thoáng mang theo ý cười.
Hạ Thương nói với anh thêm mấy câu rồi sau đó mới rời đi.
Lục Dịch Dương tiến sát lại gần rồi nói: “Anh, lát nữa có đi gấp không?”
Thẩm Vọng Tân liếc xéo anh ta một cái, “Ngày mai bay rồi, có chuyện gì sao?”
“Vậy quá tốt rồi, gọi cả anh Giai nữa, chúng ta cùng ăn bữa cơm, em mời khách, ăn lẩu anh thấy được không?”
Tối nay cũng không phải đi vội nên anh đồng ý, “Được thôi.”
“Vậy được, em đi gọi anh Giai.”
“Ừm.”
Sau khi Lục Dịch Dương rời đi, lúc này Thẩm Vọng Tân tẩy trang cũng đã gần xong, nói tiếng cảm ơn với thợ trang điểm, cầm theo điện thoại đi ra bên ngoài, vừa đi vừa bấm số điện thoại anh thuộc nằm lòng.
Bên này Tô Tinh Dã vừa mới lên lầu, đang cầm đồ ngủ chuẩn bị vào phòng tắm, di động đột nhiên rung lên, sau khi kĩ tên người hiển thị gọi đến, cô liền cầm điện thoại đi ra khỏi phòng.
Điện thoại vừa kết nối, giọng nói dịu dàng của Thẩm Vọng Tân lập tức truyền đến, “Hôm nay phát sóng trực tiếp em làm gì thế hả?”
Tô Tinh Dã chớp chớp mắt, “Anh đã biết cả rồi?”
“Em nói xem?”
Tô Tinh Dã ngồi bên góc nhỏ ghế sô pha, “Thì xem phát sóng trực tiếp của anh, giúp anh quảng bá ấy mà.”
“Tổ Chương trình cũng đâu có hỏi bọn em phải quảng bá đâu chứ.” Thẩm Vọng Tân cười hỏi
Tô Tinh Dã nghĩ ngợi một chút rồi nghiêm túc nói: “Thế thì đúng là không có thật.”
Nói xong, hai người đều không nhịn được cười.
“Lát nữa anh có về khách sạn à?”
“Chưa, lát nữa anh đi ăn lẩu với Lục Dịch Dương và anh Giai.”
Tô Tinh Dã nuốt cổ họng, cô cũng muốn được ăn lẩu, mặc dù nói ở nơi này thầy Kim và thầy Ngô mang theo đủ loại đồ ăn nấu cho bọn họ ăn các món ngon, nhưng chỉ cần nhắc tới món lẩu thì liền cảm thấy chộn rộn, “Hay thế, mai em về lại Bắc Kinh cũng muốn đi ăn lẩu.”
“Mai mấy giờ em về?”
“Chuyến bay chín giờ sáng mai.”
“Chuyến bay của anh thì lúc sáng sớm sáu giờ hai mươi.”
"Ngày mai lúc sáng sáu giờ hai mươi?"
"Ừ. “
“Anh Thẩm, đi nào.” Giọng nói của Lục Dịch Dương đột ngột từ xa truyền đến.
Thẩm Vọng Tân ngoảnh đầu nhìn anh ta, đáp lại một tiếng.
“Bên kia người ta gọi anh rồi hả?” Tô Tinh Dã hỏi anh.
“Ừm, đúng rồi.”
“Vậy anh đi nhanh đi, em cúp máy đây.”
“Ừm, bái bai.”
“Bái bai.”
Sau khi cúp điện thoại Thẩm Vọng Tân bước về phía Lục Dịch Dương, Lục Dịch Dương mỉm cười nói: “Anh Thẩm, gọi điện thoại cho ai thế? Gọi cho bạn gái hử?”
Thẩm Vọng Tân khẽ cười với anh ta.
Lúc trước khi quay 《Hành động số hai》 Thẩm Vọng Tân gọi điện cho Tô Tinh Dã, Lục Dịch Dương cũng nhìn thấy, tuy không biết là gọi cho ai, nhưng ít nhiều gì cũng đoán ra được mối quan hệ, “Anh Thẩm, anh thế này là không được rồi, bạn gái là ai kia chứ, đã bao nhiêu lâu rồi mà còn giấu kín như bưng.”
Thẩm Vọng Tân liếc nhìn anh ta, “Sau này cậu sẽ biết thôi.”
Lúc bọn họ đang đi trên đường vừa vặn chạm mặt đạo diễn Hạ và nhà sản xuất, Lục Dịch Dương lập tức chào hỏi: “Đạo diễn, bọn em đang tính đi ăn lẩu, anh đi chung không?”
Hạ Thương mỉm cười nói: “Mấy người các cậu đi đi, tôi không đi đâu, già rồi, phải về nghỉ ngơi rồi.”
“Haiz, đạo diễn, ông lại khách sáo nữa rồi. Có ai ở tầm tuổi của ông mà còn có sức sống như vầy không?”
Hạ Thương bị anh ta chọc cho vui vẻ, trong lòng cực kì sảng khoái, “Chỉ có tên nhóc là cậu nói mấy lời này.”
“Haiz, thế này không phải nói sự thật sao?”
“Tên nhóc nhà cậu, được rồi, đi đường chậm thôi.”
“Dạ vâng, đạo diễn, nhà sản xuất, hai người đi dường cũng từ từ thôi.”
Nhà hàng lẩu mà Lục Dịch Dương chọn có tính bảo mật rất cao, phòng riêng chỉ có ba người bọn họ, đêm nay cũng không cần ra ngoài, sau khi ăn tối xong lại có trợ lý đến đón,. Anh cũng uống rượu một chút, ăn lẩu xong cũng sắp sửa mười hai giờ, đăng lên weibo một tấm ảnh chụp chung xem như phúc lợi đêm khuya.
Thẩm Vọng Tân uống có hơi say, sau khi lên xe thì có chút mơ hồ, anh nói với Đường Viên: “Không đi khách sạn… chở anh về nhà.”
Đường Viên đang định lái xe đi, nghe xong ngoảnh đầu liếc anh một cái, bởi vì chuyến bay sáng sớm ngày mai của bọn họ, cho nên đã đặt một khách sạn khá gần sân bay, thức dậy chỉ cần thu gom một chút là có thể ra sân bay, “Không đi khách sạn nữa?”
“Không đi, anh phải về nhà…”
Đường Viên biết tính tình của anh, chỉ có thể nói: “Vậy được thôi.”
Đường Viên chở anh tới hầm giữ xe dưới tiểu khu, nhín dáng vẻ anh say bước thấp bước cao, chuẩn bị đưa anh lên lầu, nhưng bị anh đẩy ta từ chối, “Tự anh có thể lên đó được, em về đi, chạy xe chậm chút, anh đi đây.”
Đường Viên bất lực lắc đầu nhìn theo, dù gì giờ này cũng không có ai ở đây, anh lại còn bịt kín như vậy, mặc kệ cho anh đi đi vậy.
***
Đường Viên về nhà tắm xong nằm xuống, cảm giác nằm ngủ chưa được bao lâu, đã bị nhạc chuông vang lên đánh thức, "Alo? ai thế?"
“Ừm, chúng tôi không đến khách sạn, ông chủ về nhà rồi.”
“Ừm, chính là về nhà của hai người đó.”
“Vâng, được, bái bai, ngủ ngon.”
Sau khi cúp điện thoại, điện thoại từ trong tay đập lên trên nệm, Đường Viên lật người ngủ tiếp, qua mấy giây, người vừa mới lật qua lật mình lập tức bật dậy, đèn còn chưa
tắt mới mò được điện thoại, cô, cô ấy … vừa mới nói chuyện với ai vậy, Tinh Dã??
Quay sang cuộc gọi vừa cúp mấy giây trước, trên màn hình thình lình hiển thị tên Tinh Dã, Đường Viên khá tỉnh táo, lập tức gọi một điện thoại qua đó, đầu dây bên kia nhận điện thoại rất nhanh.
“Alo, có chuyện gì vậy?”
“Tinh, Tinh Dã… khi nãy là chị gọi cho em hả?”
“Ừ, đúng vậy, khuya rồi còn quấy rầy em nghỉ ngơi, xin lỗi nhé.”
“Không có gì, không sao, không phải chị ở Hàng Châu sao?”
“Chị về trước rồi.”
Đường Viên liếc nhìn đồng hồ hiển thị trên màn hình, bây giờ cũng sắp hai giờ sáng rồi.
Lại lần nữa cúp điện thoại, Đường Viên lắc lắc đầu, hoang mang mở weibo phụ ra đăng một bài: Haiz, cặp đôi xấu xa!
…...
Tô Tinh Dã rón rén bước vào cửa, dùng ánh sáng điện thoại di động lên lầu, khẽ mở cửa phòng, quả nhiên nhìn thấy một khối hơi nhô lên ở trên giường, cô vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, nhẹ nhàng kéo chăn ra, hơi thở ấm áp quen thuộc phả vào mặt.
Thẩm Vọng Tân uống chút rượu, ngủ cũng không sâu giấc lắm, lơ mơ cảm thấy hình như có gì đó chen vào lòng mình, mang theo hơi thở vướng vít quanh co tựa giấc mơ, giọng anh nhỏ nhẹ nỉ non, “Tinh Tinh?”
Tô Tinh Dã từ trong vòm nguc anh ngẩng đầu lên, từ từ nâng người hướng đến môi anh nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn: “Dạ là em, ngủ đi nào.”
Thẩm Vọng Tân nghe thấy giọng nói quen thuộc liền siết chặt người kia vào lòng, một lần nữa chìm vào giấc ngủ.
Chuông báo thức năm giờ sáng vang lên, lúc này Thẩm Vọng Tân mới dần dần tỉnh lại, vừa định xoay người sang tắt chuông báo thức thì cảm thấy người mình hình như đè trúng người nào đó, một hương thơm quen thuộc xộc vào mũi, người nằm trong lồng nguc dường như bị tiếng chuông báo thức ồn ào có chút chịu không nổi, dẩu môi lầm bầm: “Ồn ào quá à …”
Thẩm Vọng Tân phản ứng lại, một tay vừa vỗ sau lưng cô, tay kia vừa tắt đi đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường, chuông báo vừa tắt, anh nhẹ nhàng đặt người nằm trên nguc xuống, áp sát một bên thân mình, nương nhờ ánh sáng mờ nhạt buổi sáng sớm anh nhìn rõ người đang nằm trong vòng tay mình, vẫn còn ngủ rất say sưa. Cặp má trắng nõn ửng hồng, kí ức tối hôm qua từ từ quay trở lại, anh phủ người lên, hôn nhẹ nhàng lên đôi mắt cô.
Lúc anh đang tính ngồi dậy đi đánh răng rửa mặt cổ tay đã bị người đó nắm lấy, liếc mắt nhìn sang, người vừa nãy còn ngủ say sưa giờ phút này đang giương mắt nhìn anh chăm chú, anh mỉm cười quay lại giường nằm, “Em tỉnh rồi?”
Tô Tinh Dã nhỏ tiếng đáp lại, vùi mình vào trong lòng anh.
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt v3 mái tóc cô, “Tối hôm qua mấy giờ em tới nơi?”
“Dạ… chắc hình như hơn hai giờ?”
“Lần sau đừng làm thế nữa, rất nguy hiểm.”
“Không sao mà, xe của tổ Chương trình chở em đến sân bay.”
“Vậy lúc về thì sao?”
“À… ngồi taxi ạ.”
“Gan to lắm rồi, nửa đêm nửa hôm mà dám…”
“Dạ... anh đừng càm ràm em nữa, chỉ là em nhớ anh thôi mà.”
Chỉ trong tích tắc, trái tim vừa thấy xót xa đã cảm thấy ấm áp, đúng thế, cô làm nhiều chuyện như vậy cũng chỉ vì nhớ anh, trái tim m3m mại thành một mảnh, anh mạnh mẽ giữ chặt eo cô, cúi đầu hôn lên đôi môi m3m mại tựa như kẹo bông đường, anh c4n mut, m0n trớn từng chút một.
Tô Tinh Dã đưa tay ôm người anh, cô cũng đáp lại nụ hôn của anh, đầu lưỡi thâm nhập sâu vào bên trong, hai người không hẹn nhau mà cùng đưa đẩy nụ hôn thâm sâu, quấn quít cuồng dã, trút hết nỗi nhung nhớ.
Mãi cho đến khi chuông báo reo lên lần nữa, hai người mới miễn cưỡng tách ra, Thẩm Vọng Tân dùng ngón tay cái lau sợi chỉ bạc trên khóe miệng cô.
Tô Tinh Dã nhìn anh, “Anh định đi à?”
“Ừm, phải đi rồi.”
Tô Tinh Dã không kiềm chế được lại mut mát bờ môi anh lần nữa rồi mới thả ra, vùi người vào trong chăn, “ Anh đi đi.”
Thẩm Vọng Tân buồn cười xoa xoa sau gáy cô, sau đó ngồi dậy đi vào phóng tắm đánh răng rửa mặt, lúc đi ra đúng lúc nhận ngay tin nhắn wechat của Đường Viên, “ Tinh Tinh, anh đi nhé.”
Tô Tinh Dã quấn tấm chăn ngồi dậy, “Bái bai.” trong giọng nói mang theo chút cảm xúc nũng nịu.
Thẩm Vọng Tân cắn m0i dưới nâng bước chân muốn đi về phía cô.
Tô Tinh Dã lập tức giơ tay ngăn cản lại, “Anh đừng… đừng qua đây, anh nhanh đi đi, nếu không lại trễ chuyến bay.”
Thẩm Vọng Tân thở dài, “Vậy thì anh đi đây.”
“Dạ”
“Anh đi thật đó.”
“Ừ.”
“Thật đó…”
“Được rồi, anh đi nhanh lên.”
Cả hai người đều bật cười, Thẩm Vọng Tân mỉm cười đi ra ngoài, xuống lầu.
Tô Tinh Dã nghe thấy tiếng đóng cửa rõ ràng ở bên dưới, lần này anh đi thật rồi, cô ngáp một cái, sau đó đưa tay ra sau tắt bóng đèn nhỏ ở đầu giường, vén chăn lên lên rồi nhắm mắt lại ngủ tiếp. Cô thật sự rất buồn ngủ, đi thẳng một đường từ trấn nhỏ ở Hàng Châu vội vã đến Bắc Kinh, cô bám trên giường ngủ cũng không bao lâu, nhưng cho dù vậy cô cũng không thấy hối hận, có thể cùng anh ngủ mấy tiếng cô thấy đáng giá rồi.
- -----oOo------