Chương trình học của năm tư không quá bận rộn, bây giờ chỉ còn hơn tháng nữa là tốt nghiệp, chỉ cần bổ sung đủ tín chỉ, sau đó biểu diễn báo cáo tốt nghiệp trước thời hạn nữa là xong. Suốt bốn năm đại học, học lực và đạo đức của Tô Tinh Dã luôn ưu tú, có thể gọi là tấm gương tiêu biểu. Đạt đủ tín chỉ tất nhiên không chỉ nói suông, hơn nữa còn có biểu diễn báo cáo tốt nghiệp, bởi vì cô là tiết mục múa đơn nữ, cũng không cần phải phối hợp gì với các học sinh khác, cho nên đơn xin nghỉ học sớm của cô ấy đã được Ôn Uyển chấp thuận.
Ôn Viện biết cô ký hợp đồng quay một bộ phim truyền hình, rời trường sớm là để gia nhập đoàn quay phim, cho nên không nói gì nhiều. Huống hồ cô bây giờ cũng đã tham gia đội múa cấp một quốc gia, nghe nói trong ba tháng đó sự thể hiện của cô ở đội múa vô cùng nổi trội, trở về trường vẫn như cũ nghiêm túc đi học, luyện múa, vì thế bà luôn rất hài lòng về cô. Hiện tại cô phải tham gia đoàn phim bà cũng chẳng có phản đối gì.
Ôn Viện đóng dấu cho cô, lúc đưa cho cô thì nói: “Cho dù gia nhập đoàn phim rồi, nhưng nhất định không được quên ngày hai mươi tháng bảy phải biểu diễn báo cáo tốt nghiệp, điệu múa Thanh Bình của em vẫn phải tăng cường luyện tập.”
Điệu múa Thanh Bình của Tô Tinh Dã là một điệu múa cổ điển do cô tự mình sáng tạo, đây là vũ khúc mà cô đã bắt đầu lên ý tưởng từ học kì đầu tiên của năm thứ tư, để dành cho buổi biểu diễn báo cáo tốt nghiệp cuối cùng. Khi Tô Tinh Dã lần đầu tiền biểu diễn “Thanh Bình” cho Tô Viện xem, Ôn Viện trong nháy mắt kinh ngạc vô cùng, bà dám đảm bảo, vũ điệu Thanh Bình này của Tô Tinh Dã trong buổi biểu diễn báo cáo tốt nghiệp của Học viện múa Bắc Kinh năm nay nhất định sẽ đạt được thành tựu to lớn, giành lấy huy chương vàng.
Tô Tinh Dã nhận lấy giấy xét duyệt, “Em biết rồi ạ, cô Ôn, em nhất định sẽ luyện tập đàng hoàng, cô không cần lo lắng ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ôn Viện nở ra một nụ cười yên tâm, “Ừ, cô tin tưởng em, được rồi, đi đi.”
Sau khi lên xe, Dương Vân nói với Tô Tinh Dã: “Tinh Tinh, ngày mai phải tham gia đoàn phim rồi, chị chọn cho em vài người, em đưa họ cùng đi đi.”
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn chị, “Chọn người cho em? Người gì vậy?”
“Còn người gì nữa chứ, là nhân viên cho ở bên nghệ sĩ đó, trợ lý nè, vệ sĩ nè, trang điểm nè, nhà tạo hình nè…”
“Ấy, đợi đã, chị Vân, rốt cuộc là chị tuyển cho em bao nhiêu người vậy?”
“Cũng không nhiều, trợ lý ba, vệ sĩ hai, trang điểm hai, tạo hình cũng hai, tất cả có chín người mà thôi.”
Khóe miệng Tô Tinh Dã giật giật, “Có…có chín thôi hả?”
“Đúng rồi, tính ra là ít rồi đó.” Dương Vân tỏ vẻ không đồng tình.
“Trang điểm, tạo hình ở đoàn phim đều có cả, bọn em hầu như đều ở đoàn phim, đoàn phim nhiều người như thế cũng không cần thiết có vệ sĩ, còn trợ lý một người là đủ rồi.”
Dương Vân nhìn cô, “Cho nên chín người mà chị hao tâm tổn sức chọn cho em, vút một phát bay mất tám người?”
“Chín người thực quá phô trương rồi.”
“Phô trương á?”
Tô Tinh Dã gật đầu kiên định.
“Cho nên chỉ cần một trợ lý?”
Tô Tinh Dã tiếp tục gật đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hay là thêm một người nữa?” Dương Vân cùng cô thương lượng.
“Không cần, một người thôi.”
Dương Vân nhìn bộ dạng kiên quyết của cô, cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp gật đầu, “Vậy... vậy được.”
***
Thẩm Vọng Tân kéo vali đi ra khỏi cửa, còn Đặng Khôn đứng một bên bồn chồn nhìn ngó xung quanh, đúng lúc đó nhìn thấy một cô gái tóc ngắn thân hình mảnh khảnh đnag kéo hành lý hùng hùng hổ hổ đi về phía bên này, nhưng chỉ liếc nhìn một cái rồi dời tầm mắt đi chỗ khác, trong miệng còn đang lầm bầm: “Hứa hẹn có trợ lý rồi người đâu?”
Thẩm Vọng Tân cười bất lực, nói với Đặng Khôn: “Anh Khôn, nếu không tới thì thôi vậy, chúng ta phải đi rồi.”
Đặng Khôn tức giận giơ tay muốn móc điện thoại ra gọi cho trưởng phòng Trần, điện thoại còn chưa lấy ra, cô gái mới nãy đã đi đến trước mặt bon họ, nhẹ giọng hỏi: “Xin hỏi, là quản lý Đặng phải không ạ?”
Thẩm Vọng Tân và Đặng Khôn nhìn nhau một cái, sau đó Đặng Khôn nói: “Đúng, là tôi, cô là?”
Cô gái nghe thế, trên mặt liền nở ra một nụ cười, “Chào anh Đặng, em tên Đường Viên, là trợ lý do công ty sắp xếp cho anh Thẩm!”
Đặng Khôn vẻ mặt không chút tin tưởng, “Trợ lý? Do công ty sắp xếp?”
Đường Viên gật đầu khí thế.
Bàn tay cầm điện thoại của Đặng Khôn run lên, bây giờ anh ta chỉ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực cháy từ đan điền lên đến cổ họng, nếu không được bùng nổ ra ngoài anh ta sợ mình thật sự sẽ ngạt thở mà chết.
Bên này Đường Viên nhìn thấy Thẩm Vọng Tân liền gọi một tiếng “anh Thẩm”, sau đó không nói nhiều lời một tay nhấc bổng vali bên tay anh lên bỏ vào cốp xe. Là vậy đó, không hề nhìn nhầm, một cái vali hai mươi tám tấc, bên trong đựng quần áo và đồ dụng vệ sinh cá nhân của Thẩm Vọng Tân, còn mấy cuốn sách anh thường hay xem, một người đàn ông cao to như anh nhấc lên còn thấy tốn chút sức lực, nhưng cô gái trước mặt có vẻ chưa tới năm mươi kí lại một tay nhấc chiếc vali này cho vào cốp xe.
Đừng nói có mình Thẩm Vọng Tân sững sờ kinh ngạc, ngay cả người bên cạnh là Đặng Khôn đã gọi điện cho trưởng phòng Trần cũng trợn mắt há mồm, để mặc trưởng phòng Trần ở đầu dây bên kia a lô a lô cả buổi cũng không thèm trả lời anh ta.
Đường Viên nhanh nhẹn đặt vali của Thẩm Vọng Tân vào trong xong, lại tiếp tục một tay nhét vali của mình vào, vừa quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của hai người bọn họ, cô cười cười có chút ngại ngùng, “À thì… em từ bé đã khỏe mạnh…”
Đặng Khôn nuốt nước miếng cái ực, sau đó không chút do dự gác máy điện thoại của trưởng phòng Trần, anh ta vòng quanh người Đường Viên một vòng, “Khỏe bẩm sinh à?”
Đường Viên, “Có lẽ nói thế cũng được.”
Lúc này Đặng Khôn mới tỏ ra vui vẻ, “Được, Đường Viên phải không, đúng là em rồi, sau này em chính là trợ lý của Vọng Tân!”
Vẻ mặt của Đường Viên hớn hở, “Cảm ơn anh Đặng, cảm ơn anh Thẩm, em nhất định sẽ cố gắng làm tốt bổn phận của trợ lý ạ!”
“Tốt tốt tốt,