Editor: Pepsi
Sau khi đến khách sạn, Đường Viên và Tiểu Thuần để đồ xuống rồi tự giác rời đi. Tô Tinh Dã mở cửa sổ ban công ra, ánh mặt trời ấm áp chiếu vào kèm theo hương thơm khôn tả, thoải mái hơn nhiều so với mùi thuốc khử trùng mà cô ngửi thấy trong bệnh viện.
Thẩm Vọng Tân thu dọn xong đồ đạc, ngẩng đầu rồi đi tới chỗ cô, dang tay ôm lấy cô từ phía sau: “Em đang nhìn gì thế?”
Tô Tinh Dã tựa hẳn người vào anh: “Không nhìn gì cả, đúng rồi, chiều nay anh đi phải không?”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng đặt cằm l3n đỉnh đầu cô, vì chuyện này nên trong khoảng thời gian qua Đặng Khôn đã giúp anh dời lại lịch trình lại nhưng không hoãn được tuần lễ thời trang Paris hôm sau, vì vậy anh dịu dàng đáp “Ừ”.
Tô Tinh Dã khoác bàn tay lên cánh tay anh, thầm thấy hơi đáng tiếc, nếu cô không bị thương thì họ đã không lãng phí thời gian hiếm có này ở trong bệnh viện rồi.
Thẩm Vọng Tân cảm nhận được tâm trạng hơi chùng xuống của cô thì yêu chiều dùng cằm cọ cọ vào tóc ở đỉnh đầu cô: “Sao thế em?”
Tô Tinh Dã quay lại, giơ tay lên ôm lấy cổ anh nhưng không lên tiếng.
Thẩm Vọng Tân giữ chặt eo cô: “Ngoan, chờ anh về nước sẽ mang quà cho em được không?”
Tô Tinh Dã phồng má, cô không thèm quà tặng gì đâu nhưng nếu anh đưa thì cô sẽ yêu thích lắm.
“Có đói không? Anh và em đi ra ngoài ăn chút gì nhé?” Bởi vì sáng làm kiểm tra nên cô chưa ăn gì.
“Anh đi ăn cơm với em, vậy có tới kịp không?”
Thẩm Vọng Tân nhẹ nhàng vuốt sống mũi cô: “Chuyến bay năm giờ chiều lận, anh sẽ tới kịp mà.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Em sẽ gọi điện thoại cho nhóm Tiểu Thuần, gọi họ đi cùng mình luôn.”
“Được.”
Nói chuyện điện thoại xong, sau khi ra khỏi phòng họ chạm mặt nhóm Đường Viên cũng đang ra ngoài, vì vậy bốn người đi thẳng đến nhà hàng của khách sạn. Tuy họ khiêm tốn nhưng sau khi đi vào vẫn có không ít ánh mắt nhìn vào họ, có người nhẹ giọng bàn luận cũng có người giơ điện thoại di động chụp hình nhưng không hề có ai bước đến quấy rầy.
Đối diện với sự quan sát của người khác, hai người không tỏ ra mảy may khó chịu, muốn trò chuyện thì trò chuyện, cần chọn món thì chọn món, tính ra họ đã ở bên nhau khá lâu, nhưng đây là lần đầu dùng bữa cùng nhau ở nơi công cộng với thân phận người yêu, không cần phải che kín kẽ và cố ý giấu giếm mà thoải mái cư xử như một cặp đôi bình thường.
Vì vậy hotsearch còn chưa hạ nhiệt thì hai người lại nhanh chóng bị dân mạng chụp hình cảnh đang cùng nhau ăn uống ở nhà hàng của khách sạn.
Đang ăn cơm trưa, bầu trời bên ngoài vốn quang đãng đột nhiên chuyển sang âm u, giây lát sau trời bắt đầu “tí tách” đổ mưa, dội mạnh vào cửa kiếng trong suốt.
Sự thay đổi thần kỳ này khiến Tiểu Thuần không khỏi cảm khái: “Trời chuyển nhanh quá nhỉ?”
“Vừa nãy mặt trời còn to thế kia.”
“Ai nói không đúng đâu?”
Ăn cơm trưa xong đã sắp mười hai giờ, sau khi trở về phòng, Tô Tinh Dã kéo Thẩm Vọng Tân vào phòng ngủ, đẩy thẳng anh lên giường vì trong khoảng thời gian này anh chỉ luôn ở cùng cô trong bệnh viện, tuy anh chưa nói nhưng cô biết rõ gần đây anh ngủ không được ngon giấc, chưa nghỉ ngơi được bao lâu mà lại sắp phải lên máy bay bay mười mấy tiếng đến Paris rồi: “Thời gian còn sớm, lát nữa anh còn có chuyến bay dài, vừa kịp nghỉ ngơi được một chút.”
Thẩm Vọng Tân bị Tô Tinh Dã đẩy xuống chiếc giường m3m mại, anh đưa tay ôm eo cô: “Anh ngủ, còn em?”
Tô Tinh Dã được anh ôm vào lòng: “Vậy em sẽ ngủ với anh nha.”
Thẩm Vọng Tân mỉm cười, bàn tay khẽ dùng sức, hai người đều nằm dài xuống giường: “Vậy ngủ đi.”
Tô Tinh Dã nhắm mắt lại, gật đầu: “Vâng.”
Bên ngoài mưa rơi lác đác, sắc trời u ám, trong phòng không mở đèn ngủ nên cũng tối mờ, thế này rất thích hợp để ngủ. Hai người không nói gì thêm, nằm được vài phút, Tô Tinh Dã nhận thấy hơi thở của Thẩm Vọng Tân đều đặn dần, cô thoáng ngẩng đầu lên từ lồng nguc anh, mượn ánh sáng mờ ảo để nhìn anh cho rõ, cố một hồi nhưng không nhịn nổi nữa thế nên cô chợt nhổm người dậy, nhẹ nhàng hôn xuống môi anh.
In vào mấy giây sau cô hài lòng rút ra nhưng trong khoảnh khắc cô nhích người ra thì cảm thấy gáy bị giữ chặt, sau đó bị người ta kéo xuống rồi lại hôn đôi môi m3m mại đó. Cô bỗng mở to mắt: “Anh… không ngủ hả?”
Thẩm Vọng Tân ngậm lấy môi cô: “Cũng sắp rồi.”
Ý là anh sắp ngủ rồi nhưng cô đánh lén nên anh tỉnh dậy.
Gương mặt Tô Tinh Dã ửng hồng, ngay khi cô vừa muốn nói thì lưỡi của anh đã tìm đúng thời cơ len lỏi vào tạo nên nụ hôn thắm thiết khiến cô không nói được gì.
Thẩm Vọng Tân giữ eo cô để cô nằm sấp trên người anh: “Ngoan ngoãn đi ngủ nào.”
Tô Tinh Dã mím đôi môi tê rần: “Vâng”.
Im lặng vài phút, Tô Tinh Dã nhỏ giọng hỏi: “Ngủ say rồi hả anh?”
Thẩm Vọng Tân không lên tiếng đáp lại nên Tô Tinh Dã biết lần này anh đã ngủ thiếp đi thật rồi. Cô khoác tay lên thắt lưng anh rồi ôm chặt, sau đó cô cũng yên lặng nhắm mắt lại.
...
Lúc Thẩm Vọng Tân đi thì trời bên ngoài vẫn mưa rả rích.
“Anh đi nhé, em phải nghỉ ngơi thật tốt, chú ý chăm sóc bản thân nha.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng, anh đến đó nhớ phải gửi tin nhắn cho em đó.”
Thẩm Vọng Tân đến gần cô rồi cúi đầu hôn lên trán cô: “Anh đi đây.”
“Bye bye.”
Tô Tinh Dã tận mắt thấy Thẩm Vọng Tân vào thang máy mới trở về phòng. Cô quay qua bảo Tiểu Thuần: “Tiểu Thuần, thu dọn thôi, bây giờ chúng ta đến phim trường.”
Tiểu Thuần nghe Tô Tinh Dã nói vậy chợt không phản ứng kịp, cô ấy trợn tròn mắt: “Bây... bây giờ ấy ạ?”
Tô Tinh Dã đáp “Ừ”: “Đúng, bây giờ.”
“Nhưng vừa rồi anh Thẩm dặn chị nghỉ ngơi đàng hoàng mà...”
“Chị nghỉ ngơi đủ lâu rồi.” Tô Tinh Dã hòa nhã trả lời cô, vì lần này xảy ra sự cố đột ngột khiến đạo diễn rất áy náy với cô nên hơn một tuần cô điều dưỡng, ông chưa từng thúc giục cô lần nào, song bây giờ quả thật cô đã khỏi hẳn rồi.
Đương nhiên Tiểu Thuần hết cách
với Tô Tinh Dã, cô muốn đến phim trường thì cô ấy cũng không thể ngăn cản được.
Hôm nay đạo diễn rảnh rỗi dành thời gian lên hotsearch mới biết Tô Tinh Dã đã xuất viện, ông không ngờ cô quay lại đóng phim sớm vậy nên khi thấy cô tới ông cũng chú ý đến vết sẹo nhỏ quanh mắt cô thì càng áy náy hơn, may mắn là không để lại sẹo, người ta là một trong bốn tiểu hoa đán đứng đầu, quay phim của mình xong lại mang về một vết sẹo vĩnh viễn vì sự cố của đoàn làm phim, ông thật sự không dám tưởng tượng đến trọng trách này.
“Sao cô lại đội mưa đến đây?” Đạo diễn chỉ vào mắt rồi hỏi: “Mắt cô không sao chứ?”
Tô Tinh Dã cười gật đầu: “Ổn rồi ạ, hôm nay em có thể đi làm lại được rồi.”
“Hay cô cứ nghỉ ngơi thêm một khoảng thời gian nữa đi?”
“Không sao, không cần đâu ạ, thầy hóa trang dặm phấn lên mắt em che lại là được ạ.”
Đạo diễn thấy Tô Tinh Dã nói nghiêm túc, không hề có ý đùa giỡn, trong lòng vừa áy náy vừa vui mừng: “Quả nhiên Tiểu Tô là diễn viên tốt có kinh nghiệm, nếu cô nói thế, vậy sau này lịch trình của cô sẽ trở lại bình thường, còn có những phân đoạn tồn đọng trước đó, có lẽ cô sẽ hơi vất vả đấy.”
Tô Tinh Dã đáp: “Không sao ạ, nên làm mà.”
“Nói vậy thì lát nữa cô vào cảnh luôn được không?”
“Được ạ.”
Hiển nhiên đạo diễn rất vui vẻ, cười vỗ vai cô: “Được, vậy cô chuẩn bị một chút đi, đợi ăn tối xong sẽ quay phần của cô.”
Tô Tinh Dã gật đầu: “Vâng.”
Sáu giờ chiều, đoàn phim kết thúc công việc rồi ăn tối. Cảnh cuối cùng trước khi ăn tối là cảnh hợp tác giữa thầy Tống Ngung và Chu Dập, hai người hoàn thành công việc thì mới biết Tô Tinh Dã đã trở về đoàn.
Tống Ngung quan tâm hỏi: “Mắt cô đỡ hơn chưa?”
Tô Tinh Dã cười trả lời: “Đỡ hơn nhiều rồi ạ, cảm ơn thầy Tống quan tâm.”
Tống Ngung hòa nhã lắc đầu với cô.
Chu Dập cứ nhìn chằm chằm vào mắt cô, ngoại trừ trông hơi nghiêm trọng một chút thì không hề nhìn ra vết sẹo: “Tuyệt cú mèo, thật ra nhìn kỹ sẽ không thấy gì cả.”
“Đúng vậy, thợ hóa trang rất lợi hại.”
“Thầy Tống, thầy Chu, cô Tô ăn tối thôi ạ.” Trợ lý của thầy Tống gọi họ.
“À vâng, chúng tôi tới ngay đây.”
Mọi người vừa qua, Chu Dập chợt thấy có Starbucks được đặt trên bàn, lúc này mới chú ý tới mỗi người đều có một ly. Cậu không hỏi nhưng trợ lý của cậu lập tức cười bày tỏ: “Nhờ phúc của cô Tô, để hoan nghênh cô ấy trở về nên hôm nay đạo diễn gọi cho mỗi người trong đoàn phim một ly Starbucks.”
Vốn dĩ mùa hè rất nóng bức, tuy lúc này trời còn mưa nhưng vẫn nóng khủng khiếp, sau khi kết thúc công việc uống một ly Starbucks đá lạnh thoải mái, quả thật là một sự hưởng thụ.
Buổi trưa Tô Tinh Dã ăn hơi no, hơn nữa ăn xong trở về khách sạn ngủ, không có vận động nên cô không đói lắm. Cô cầm Starbucks uống hơn nửa ly song không động vào cơm hộp mà chia nó nhóm Tiểu Thuần.
Buổi tối đạo diễn sắp xếp cảnh quay cho Tô Tinh Dã và Tống Ngung, vì thế sau khi Chu Dập ăn ké bữa cơm tối và một ly Starbucks thì trở về khách sạn nghỉ ngơi. Ăn uống xong xuôi, Tô Tinh Dã chủ động cầm kịch bản đi tìm Tống Ngung khớp thoại.
“Thầy Tống, bây giờ anh có rảnh khớp thoại với tôi không?”
Tống Ngung cầm lấy kịch bản từ tay trợ lý: “Đương nhiên là được.”
Vì vậy Tô Tinh Dã kéo ghế ngồi đối diện Tống Ngung, hai người anh một câu tôi một câu bắt đầu khớp kịch bản. Tống Ngung quả là diễn viên có thực lực, khi diễn với anh ta sẽ được anh ta nhanh chóng kéo vào cảnh diễn nên hai người quay vô cùng nhẹ nhàng.
Tuy Tô Tinh Dã đã ngưng một tuần không vào đoàn nhưng không hề lạ lẫm, trái lại cô luôn phát huy ổn định, điều này khiến đạo diễn vô cùng cao hứng.
“Tiểu Tô, thể hiện không tồi nha.”
Tô Tinh Dã cười cười: “Cảm ơn đạo diễn.”
Bởi vì nam nữ chính phối hợp ăn ý nên mấy cảnh quay tối của họ trôi qua vô cùng nhẹ nhàng, cảnh nào cũng quay đến tận cuối. Vốn dĩ đạo diễn muốn tranh thủ quay thêm một cảnh nữa, nhưng ông thấy mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, và cũng lo lắng mọi người sẽ về quá muộn nên ngẫm nghĩ một hồi lại thôi, vì thế trước mười giờ hôm nay ông cho mọi người kết thúc công việc về nghỉ.
Tô Tinh Dã trở về khách sạn, tắm xong rồi nằm lì trên giường để Tiểu Thuần nhỏ thuốc cho cô, cảm giác đau nhói k1ch thích nước mắt s1nh lý của cô chảy ra. Tiểu Thuần lo lắng hỏi: “Đau lắm hả chị?”
“Thật ra không đau lắm, chỉ hơi nhói chút xíu thôi.” Tô Tinh Dã nhắm mắt lại từ từ xoa dịu.
“Thật ạ?”
“Ừ, thật.”
“Vậy nhỏ thêm một giọt nữa đi chị, thuốc bị nước mắt của chị làm chảy ra ngoài hết rồi.”
Tô Tinh Dã: “...”
Nhỏ thuốc xong thì thoa thuốc mờ sẹo, trước khi đi Tiểu Thuần dặn dò cô: “Tối tắt đèn rồi chị đừng nghịch điện thoại nhé ạ, không tốt cho khôi phục mắt đâu.”
Tô Tinh Dã biết cô ấy thật sự lo lắng cho mình, vì vậy cô cũng bảo đảm với cô ấy rằng sau khi tắt đèn sẽ ngoan ngoãn đi ngủ và không nghịch điện thoại.
Nhận được sự đồng ý, Tiểu Thuần mới yên tâm trở về phòng mình.
Sau khi Tiểu Thuần đi, cuối cùng trước khi ngủ Tô Tinh Dã nhìn vào điện thoại nhưng không nhận được tin nhắn của Thẩm Vọng Tân, ngẫm nghĩ chắc anh còn trên máy bay nên cô đưa bỏ điện thoại di động lên tủ đầu giường, tắt đèn rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
- -----oOo------