Editor: Lemonade.
Hôn lễ hai người qua vài ngày, nhóm người Đổng Lai cũng khởi hành trở về Pháp. Hôm họ đi, Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã cũng đến tiễn, trước khi đi Nguyên Ý ôm cổ Tô Tinh Dã không nỡ buông tay.
Nguyên Ý thích Tô Tinh Dã, Tô Tinh Dã cũng không từ chối sự gần gũi của cô bé, thế nên vừa mới qua vài ngày Nguyên Ý ngày càng dính cô. Nguyên Ý hỏi cô. "Chị ơi, sau này em có thể về thăm chị không?"
Nói ra thì Nguyên Ý cũng là một đứa con nít năm sáu tuổi thôi, nhưng thế mà lại là một yêu tinh nhỏ, cô bé không hỏi sau này chị có đến thăm em không mà lại hỏi sau này em có thể về thăm chị không.
Tô Tinh Dã dịu dàng nói "Có thể chứ, nếu như em nhớ chị thì có thể về."
Nguyên Ý nghe xong thì đôi mắt xanh lập tức sáng lên, "Chị, em sẽ nhớ chị."
Tô Tinh Dã vuốt đỉnh đầu cô bé "Ừm" một tiếng, "Chị cũng sẽ nhớ em."
Nguyên Thời nắm lấy tay Nguyên Ý từ Tô Tinh Dã, nói với Tô Tinh Dã "Chị, chúng em đi trước."
"Được, đi chậm thôi, chú ý an toàn."
Đổng Lai nhìn về phía Tô Tinh Dã. Thật ra bà vốn có rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng đến lúc này lại không biết mở miệng thế nào, tất cả những lời muốn nói ra ấy đều chỉ hóa thành một câu "Sống tốt nhé."
"Tôi biết rồi, mẹ cũng thế." Tô Tinh Dã bình tĩnh trả lời bà.
Đổng Lai gật đầu, sau đó ôm Nguyên Ý và Nguyên Thời nói "Đi thôi."
Ba người đi được một nửa, Nguyên Thời đột nhiên giao Nguyên Ý cho Đổng Lai, nói một tiếng "Đợi con" sau đó đi nhanh về phía Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã khó hiểu nhìn Nguyên Thời đi đến trước mặt cô.
Hai bàn tay đặt bên người của Nguyên Thời nắm chặt, đột nhiên không hề báo trước mà giang tay ra ôm Tô Tinh Dã. Tô Tinh Dã trong thoáng chốc ngây ngẩn cả người. Thật ra Nguyên Thời không giống như Nguyên Ý, yêu thích cô đều biểu lộ hết trên mặt, cậu đối với cô lễ phép lại lịch sự nhưng điều này rất hạn chế. Từ khi bọn họ đến Bắc Kinh tới nay, chị em hai người thật ra cũng chưa từng nói qua mấy câu, lần thân mật nhất là ở ngày kết hôn của cô cậu cõng cô lên xe, cho nên cái ôm này hoàn toàn ngoài dự liệu của cô.
Phải nói là Nguyên Ý còn rất nhỏ, rất nhiều chuyện đều chưa hiểu, nhưng cậu năm nay đã 15 tuổi rồi, ít nhiều gì cậu cũng hiểu rõ. Đối với cậu, người chị cùng mẹ khác cha này thật ra cậu rất thích nhưng đồng thời cũng rất áy náy. Đối với cậu và Nguyên Ý mà nói thì Đổng Lai là một người mẹ tốt, nhưng đối với chị của cậu thì không phải.
"Chị... Rất xin lỗi..." Âm thanh của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng không hiểu sao có vài phần nghẹn ngào.
Tô Tinh Dã mím môi, "Em không cần nói xin lỗi với chị, chuyện của người lớn với các em không liên quan."
"Bất kể như thế nào chị vẫn là người chị duy nhất của em và Ý Ý."
Tô Tinh Dã nắm bả vai rắn chắc của thiếu niên, gật đầu.
Nguyên Thời buông Tô Tinh Dã ra rồi nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, ngũ quan góc cạnh sâu sắc mang theo vài phần nghiêm túc và chăm chú, "Anh rể, chị của em về sau làm phiền anh chăm sóc. Em không ở trong nước, nhưng nếu..." Cậu thoáng dừng lại một chút, rồi nói: "Mặc kệ ở nơi nào em đều sẽ trở về."
Thẩm Vọng Tân tự nhiên hiểu rõ ý của cậu, anh cũng nghiêm túc trả lời cậu, "Cô ấy là chị duy nhất của em cũng là người vợ duy nhất của anh."
Nghe vậy vẻ mặt nghiêm túc của thiếu niên dịu đi rất nhiều, cậu gật đầu, ôm lấy Thẩm Vọng Tân, đưa ra gương mặt tươi cười vẫy tay về phía họ, "Chị, anh rể, em đi đây."
Sau khi tiễn Đổng Lai xong, bọn họ nhanh chóng báo cáo với người đại diện của từng người nghỉ ngơi nửa tháng, chạy tới nước ngoài hưởng tuần trăng mật. Trong nửa tháng này hai người chơi đến điên cuồng, không có bất cứ ai chụp ảnh bọn họ, bọn họ cũng trực tiếp biến mất khỏi Weibo nửa tháng, fans hâm mộ của họ mỗi ngày đều lên mạng hèn mọn hỏi.
"Có ai thấy Tân Tân và Tinh Tinh nhà tôi không? Tân Tân và Tinh Tinh lớn như vậy á."
Sau khi kết thúc tuần trăng mật thì gần đến Tết Nguyên Đán, bọn họ từ chối một vài lời mời từ một số trang web video bởi vì hai người muốn tự đi Ý. Tô Châu đã ở Ý, đêm 30 năm nay bọn họ chuẩn bị đi.
Sau khi kết thúc hôn lễ của họ hai ngày thì Tô Châu liền dẫn trợ lý Trương ra nước ngoài, đêm giao thừa năm nay vốn là không trở về nhưng ông không ngờ đôi vợ chồng nhỏ này lại đến Ý, đi cùng bọn họ còn có Dương Vân.
Mà trợ lý Trương mấy ngày gần đây lại cực kỳ hưng phấn. Tan làm liền đi theo Tô Châu, sau đó sẽ đi xung quanh nhà bếp, mà trong nhà bếp đang làm cơm tối lại chính là Dương Vân.
Trợ lý Trương đi theo Tô Châu hơn mười năm, anh ta đối với quản gia Dương có tâm tư gì Tô Châu đều biết rõ, bởi vậy ông cũng từng cân nhắc có nên để trợ lý Trương về nước hay không. Quanh năm anh ta theo mình bay tới bay lui quả thật là đã làm anh chậm trễ, nhưng khi trợ lý Trương biết chuyện này lại hết sức từ chối, sau đó hai người có nói chuyện qua một lần, cũng đã không nhắc đến chuyện này nữa. Hôm nay hai người có thể tu thành chính quả thì ông cũng thật lòng vì bọn họ vui mừng.
Mãi đến tháng chín bọn họ mới từ Ý trở về nước.
Vào ngày đi Tô Châu cũng không đến tiễn bọn họ mà để cho trợ lý Trương đến. Có thể tiễn họ đến sân bay, trợ lý Trương tự nhiên vui mừng. Khi gần đi đăng ký Dương Vân còn dặn dò anh ấy, "Tự mình chăm sóc mình cho tốt, không được để em lo lắng."
Trên mặt trợ lý Trương mang theo vài phần áy náy, "A Vân, thật có lỗi, chúng ta..."
Dương Vân cắt đứt lời anh, "Không cần thật có lỗi, em có sự lựa chọn của mình." Chị ấy quay
đầu nhìn thoáng qua Tô Tinh Dã đang ở trạm kiểm soát an ninh đang chờ chị ấy, nói "Được rồi, em phải đi đây, không nói nữa."
Trợ lý Trương đưa tay xoa xoa đầu chị, "Được, đi thôi."
Dương Vân bị anh ấy công khai xoa nhẹ đầu lập tức ngượng ngùng, "Anh..."
Tô Tinh Dã và Thẩm Vọng Tân bên này nhìn xem chị Vân lão luyện số một bị xoa đầu sau đó xấu hổ, không khỏi cười nói, "Nhìn không ra, chú Trương còn rất giỏi."
Thẩm Vọng Tân vốn cười cười, sau đó lại hơi cảm thấy không thích hợp, nghĩ nghĩ rồi buồn cười nói "Em gọi chị Vân là chị, gọi trợ lý Trương là chú. Vai vế của hai người đều loạn hết rồi, trợ lý Trương vốn chỉ lớn hơn chị Vân có hai tuổi thôi."
Từ nhỏ Tô Tinh Dã đã quen gọi như vậy, nhất thời cũng không chú ý tới, bây giờ được anh nhắc nhở mới kịp phản ứng, "Đúng rồi, em tại sao không nghĩ đến chứ, lần sau em không gọi chú nữa, sửa lại gọi anh."
Thẩm Vọng Tân vỗ gáy cô, "Đồ ngốc nhỏ."
Dương Vân phát tay với trợ lý Trương, sau đó hướng về phía họ đi tới, "Đang nói cái gì?"
Tô Tinh Dã vừa cười vừa nói "Đang nói vai vế."
"Vai vế cái gì?"
"Sau này em phải bắt đầu đổi cách xưng hô chú Trương thành anh Trương rồi."
Dương Vân sửng sốt một giây thì phản ứng thì kịp phản ứng, cười nói "Không sao cả, đã kêu chú Trương rồi mà."
Sau khi kết hôn, Thẩm Vọng Tân tách từ sổ hộ khẩu của ông cụ Thẩm gia ra riêng, mà Tô Tinh Dã nay đã là vợ hợp pháp của anh nên cô cũng dời hộ khẩu của mình theo anh, nhưng khi nhìn trên trang giấy mỏng của sổ hộ khẩu viết tên cô và Tô Châu thì cô do dự.
Thẩm Vọng Tân gọt trái cây ra thì thấy cô ngồi ở chỗ kia ngẩn người, anh đem dĩa trái cây đặt lên bàn, hỏi "Làm sao vậy?"
Tô Tinh Dã vô thức ngẩng đầu nhìn anh, miệng hơi hé, trên mặt mang theo vài phần do dự.
Thẩm Vọng Tân nhìn vào mắt cô, đảo mắt nhìn qua sổ hổ khẩu đặt trên bàn, trong nháy mắt đã hiểu rõ, anh ngồi xuống ôm cô vào trong lòng, "Không sao, chúng ta không chuyển cũng được."
Tô Tinh Dã không nói rõ điều gì nhưng anh ngay lập tức đã hiểu cô, vành mắt của cô bắt đầu đỏ lên. Tựa như cô không cần nói điều gì cả, chỉ cần một ánh mắt anh cũng hiểu tất cả hỉ nộ ái ố của cô. Cô chôn mặt ở vai anh, âm thanh mang theo tiếng khóc nức nở, "Thật xin lỗi..."
Cô không nỡ chuyển hộ khẩu, bởi vì nếu cô chuyển đi, hộ khẩu của Tô gia* hiện nay thật sự chỉ còn mỗi ba cô thôi, thế nhưng mà Thẩm Vọng Tân cũng vì cô tách hộ khẩu ra khỏi Thẩm gia, giờ đây trong sổ hộ khẩu cũng chỉ có mình anh.
(*): nguyên văn ở đây ghi "沈家" (Thẩm gia), nhưng khi đối chiếu với câu sau mình nghĩ tác giả lag nên mình phép sửa lại ạ.
Thẩm Vọng Tân vỗ lưng cô, dịu dàng nói "Cô gái ngốc khóc cái gì? Không sao đâu, anh có thể hiểu được mà, em làm rất thích hợp."
Rõ ràng là anh đang an ủi lại làm cho Tô Tinh Dã khóc nhiều hơn, cô đưa tay ôm chặt anh, "Thẩm Vọng Tân... Về sau em sẽ sinh cho anh thật nhiều con để điền vào trong sổ hộ khẩu của anh, như vậy anh không cô đơn nữa rồi."
Thẩm Vọng Tân cười ôm chặt vai cô, hơi lùi ra, cong ngón tay lên lau nước mắt cho cô, sau đó hôn vào làn da dưới mắt cô, "Con thì chúng ta sẽ có, nhưng không gấp. Chỉ cần em bên cạnh anh thì anh không cô đơn chút nào."
Tô Tinh Dã nín khóc mỉm cười, bĩu môi, "Hôn một cái."
Thẩm Vọng Tân ôm lấy hai má cô, áp lên môi cô một nụ hôn, cô hơi nhắm mắt lại, theo thói quen mở miệng, sau đó anh làm cho nụ hôn này trở nên sâu sắc khi đôi tay anh trên vai cô chậm rãi ôm chặt, như thể muốn khảm sâu cô vào trong lòng mình.
Sau khi dây dưa một phen, lúc cô cho rằng sắp kết thúc nụ hôn này thì lại bất ngờ bị anh ôm ngang, chạm vào đôi mắt anh cô đã biết ngay ý đồ, cô vô thức nhìn ra ánh nắng tươi đẹp ấm áp ngoài cửa sổ, "Như vậy không tốt đâu?"
Thẩm Vọng Tân lại gần cắn lên môi cô, âm thanh trầm khàn, "Có cái gì không tốt?"
"Nhưng bây giờ... là ban ngày đấy nhé?"
Thẩm Vọng Tân ôm cô đi nhanh lên lầu, "Kệ, đi tạo cục cưng."
Tấm rèm đem ánh mặt trời ngoài cửa sổ ngăn cách bên ngoài, trong phòng ngủ là một mảng mờ mịt, hơi hơi truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào như của mèo con. Không biết qua bao lâu, âm thanh lúc này mới dần ngưng, Tô Tinh Dã đầy mồ hôi được anh ôm trong nguc, bụng dưới nóng hổi, sắc mặt cô nhuốm màu hồng phơn phớt, thở hổn hển nhỏ giọng nói: "Không phải muốn tạo cục cưng sao?"
Thẩm Vọng Tân yêu thương hôn từ mắt đến môi cô, "Chúng ta vừa kết hôn, còn có thể có nhiều thời gian hơn để trải qua thế giới hai người, không vội."
Tô Tinh Dã dán hai gò má vào nguc anh, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, "Thật ra trước khi chúng ta kết hôn đã trải qua thế hai người thật dài rồi mà, em muốn cục cưng, một cục cưng thuộc về chúng ta."
Nghe vậy con ngươi của Thẩm Vọng Tân lần nữa cháy rực lên ngọn lửa, giọng nói nặng nề, "Thế thì, chúng ta thử làm một lần nữa?"
Tô Tinh Dã cắn cắn môi, ôm lấy ngón tay anh không trả lời nhưng cũng không từ chối.
Thẩm Vọng Tân nặng nề cười cười, nhẹ vuốt phần gáy tinh tế mảnh khảnh của cô, sau đó dừng sức một cái, vị trí hai người lập tức thay đổi, môi mỏng hôn đến lần nữa, xuân sắc vô biên lại lan tràn.
- -----oOo------