Sau khi về đến nhà, Tô Tinh Dã nằm trên giường, cô nhìn ba chữ "Thẩm Vọng Tân" trên giao diện WeChat. Cô do dự một lát, khung hội thoại vẫn còn mở, muốn gửi cho anh một câu chúc mừng sinh nhật. Chỉnh sửa nhiều lần nhưng vẫn do dự không gửi đi, hiện tại đã sắp một giờ sáng, suy nghĩ chắc là anh đã ngủ rồi, gửi vào giờ này hình như cũng không tốt lắm.
"Tinh Tinh, em ngủ chưa?" Giọng nói của Dương Vân vang lên từ ngoài cửa.
Tô Tinh Dã đặt điện thoại ở bên gối, cất giọng nói: "Chưa ạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Vân đẩy cửa đi vào, trong tay còn cầm một ly sữa.
"Chị Vân, muộn như vậy rồi sao chị còn đun sữa cho em? Không phải em nói chị đi ngủ trước sao?”
Dương Vân đưa sữa cho cô, "Em không về làm sao chị ngủ được, đây, còn nóng đó uống nhanh đi.”
Tô Tinh Dã cầm ly sữa ngửa đầu uống xong, "Em uống xong rồi, ngủ ngay đây, chị cũng nhanh về ngủ đi."
Dương Vân một tay nhận cái ly một tay xoa xoa đầu cô, "Ừm, nghỉ ngơi đàng hoàng vào, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Sau khi Dương Vân rời đi, Tô Tinh Dã tắt đèn nhỏ trên cái bàn cạnh giường ngủ, cô nhắm mắt lại nằm một hồi nhưng vẫn không nhịn được lại lấy điện thoại ra. Sau khi ấn mở, cô thấy có hơi hoa mắt, lời chúc mừng sinh nhật vừa rồi cô do dự không gửi đi không biết đã được gửi từ khi nào, cô vội vàng luống cuống tay chân muốn thu hồi, nhưng đã quá thời gian để có thể thu hồi mất rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mà vô cùng trùng hợp chính là, tin nhắn trả lời của Thẩm Vọng Tân cũng đã tới, Tô Tinh Dã nhìn tin nhắn đến mà không hề được báo trước này, trái tim đột nhiên đập mạnh một cái.
Thẩm Vọng Tân: Cảm ơn em, muộn như vậy rồi sao chưa ngủ?
Tô Tinh Dã nhìn thấy tin nhắn thì lập tức ngồi thẳng dậy, ấn đèn mở đèn nhỏ, dựa lưng vào đầu giường: Ừm, hôm nay ngủ muộn, còn anh thì sao? Sao anh chưa ngủ?
Thẩm Vọng Tân: Vẫn còn đang ghi hình
Tô Tinh Dã: Đã muộn thế này mà còn quay à?
Thẩm Vọng Tân: Đúng vậy, nhưng bổ sung thêm vài cảnh cũng sắp xong rồi
Thẩm Vọng Tân đang trò chuyện với Tô Tinh Dã, Lương Đẳng đẩy cửa phòng nghỉ ra, hét về phía anh: "Anh, đến lúc chúng ta đi quay rồi."
Thẩm Vọng Tân ngẩng đầu nhìn cậu một cái, sau đó đứng dậy, vừa trả lời cậu vừa nhắn cho Tô Tinh Dã: Anh sắp bắt đầu công việc nên không thể nói chuyện tiếp được, em nghỉ ngơi sớm một chút
Tô Tinh Dã nhìn câu trả lời này, ngón tay lướt trên màn hình điện thoại, trả lời: Được, em biết rồi, chúc ngủ ngon
Thẩm Vọng Tân: Ngủ ngon
Tô Tinh Dã tắt đèn ngủ nhỏ rồi lại nằm xuống, cô nắm chặt điện thoại di động trong tay, sau đó nhắm mắt lại.
Bình thường Tô Tinh Dã ở tới chỗ đội múa một tiếng đồng hồ sẽ rời khỏi, nhưng hôm nay thời gian qua mười phút cũng không thấy cô đi, không khỏi tò mò hỏi: "Hôm nay em không cần đi học sao?”
Tô Tinh Dã gật gật đầu, "Ừm, buổi sáng giáo viên đã thông báo hôm nay không lên lớp.”
Lúc nghỉ ngơi giữa giờ, Tô Tinh Dã vừa ép chân vừa xem điện thoại di động, vừa lúc nhìn thấy nhóm wechat chín người mà cô ghim lên đầu trang, cô nhìn thoáng qua lịch sử trò chuyện.
Thích Chử: Bây giờ tôi đang quay phim ở Quảng Châu, Quảng Châu bên này một năm đều như mùa xuân, thật thích, ở Bắc Kinh có lạnh không mọi người?
Trì Hủ: Lạnh chứ, lạnh đến mức tôi run cầm cập đây
Thẩm Vọng Tân: Vào đoàn phim mới nhanh như vậy sao?
Thích Chử: Đã ký từ trước, không còn cách nào khác, đúng rồi, chương trình nhóm của cậu đã kết thúc chưa?
Thẩm Vọng Tân: Vừa kết thúc hai ngày trước
······
Tô Tinh Dã ngồi thẳng người, thu chân lại, nhìn chằm chằm điện thoại di động một hồi, cô click vào một cái ảnh đại diện, gửi tin nhắn đi.
***
Thẩm Vọng Tân mặc áo khoác đi lấy điện thoại di động đặt trên giường, lơ đãng nhìn thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại di động.
Tô Tinh Dã: Anh Thẩm, em thấy vòng bạn bè* của anh, có phải chương trình nhóm của anh đã kết thúc rồi không?
*Vòng bạn bè Wechat: giống tường nhà của Facebook đặt ở chế độ chỉ bạn bè mới có thể xem, nhưng vòng bạn bè của Wechat khác ở chỗ, bạn bè của người đó chia sẻ đi thì bạn bè của bạn bè cũng có thể nhìn thấy.
Anh ngồi trên giường, ngón tay thon dài lướt thoăn thoắt trên màn hình: Đúng vậy, vừa mới kết thúc hôm qua
Tô Tinh Dã trả lời rất nhanh: Vậy bây giờ anh có rảnh không?
Thẩm Vọng Tân: Sao vậy?
Tô Tinh Dã: Không phải đã nói là anh ghi hình chương trình xong thì em mời anh ăn món cay Tứ Xuyên sao?
Thẩm Vọng Tân nở nụ cười, vừa chuẩn bị trả lời tin nhắn thì trong phòng khách vang lên giọng nói của Lục Kỷ Tiềm, "Các cậu đã xong chưa, đi thôi, tôi sắp chết đói rồi!”
Thẩm Vọng Tân vừa trả lời tin nhắn vừa đứng dậy đi ra ngoài, nói với bọn Lục Kỷ Tiềm: "Mọi người đi đi, em không đi đâu.”
"Hả? Sao vậy? Có việc à?” Lương Đẳng hỏi.
Thẩm Vọng Tân cười cười, "Tạm thời có hẹn.”
"Hẹn với ai mà để cậu ngay cả bọn tôi cũng vứt bỏ?” Lục Kỷ Tiềm hỏi.
Thẩm Vọng Tân nhíu mày với anh ấy, "Bạn.”
"Hứ."
Tô Tinh Dã thay quần áo xong, sau đó nhìn thoáng qua chiếc mũ len màu lam mà cô đội lúc sáng. Nghĩ ngợi một hồi cô vẫn đội lên, lúc này mới nhìn thấy tin nhắn Thẩm Vọng Tân gửi cho cô, khóe miệng hơi nhếch lên. Sau khi cô trả lời tin nhắn của anh, lại gửi cho A Uy một tin nhắn: Anh A Uy, buổi tối em ăn cơm với bạn, anh không cần tới đón em.
Ra khỏi trung tâm múa, Tô Tinh Dã liếc mắt một cái đã nhìn thấy xe của Thẩm Vọng Tân. Cô khẽ kéo áo lông vũ lên bước nhanh tới, cửa xe vừa mở thì hơi ấm ập đến, cô cười cười với Thẩm Vọng Tân ở ghế lái, "Anh đến nhanh thật.”
Thẩm Vọng Tân cười nói: "Vậy à? ”
Tô Tinh Dã gật đầu.
"Nào, thắt dây an toàn." Thẩm Vọng Tân nhắc nhở.
"Được ạ." Tô Tinh Dã đáp lại, nghiêng người thắt dây an toàn.
Thẩm Vọng Tân đưa điện thoại di động cho cô, "Em chỉ đường đi.”
Tô Tinh Dã nhận lấy điện thoại di động của anh, lập tức mở bản đồ chỉ đường đến địa chỉ nhà hàng tư nhân.
Mùa đông ở Bắc Kinh tối sớm, sáu giờ trời đã tối xuống rồi, đèn đường trên đường phố từng chiếc từng chiếc sáng lên, người đi bộ xung quanh không ngừng, dòng xe cộ cũng không ngớt, Tô Tinh Dã cẩn thận nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Vọng Tân. Anh nhìn thẳng về phía trước, tập