Sau khi lên xe buýt, Ngô Quân Di lập tức quăng mình lên ghế ngồi mềm mại: “Đời này tôi không muốn quay lại cái bệnh viện kinh khủng này nữa.”
Tần Dương cũng nói: “Tôi cũng vậy, đến giờ chân tôi còn mềm nhũn đây này.”
“Bây giờ tôi chỉ muốn trở về khách sạn ngủ một giấc cho đã, mệt mỏi quá rồi.”
“.......”
Bọn họ đang nói thì đạo diễn Cát đi lên nhìn họ rồi hỏi: “Tất cả mọi người đều mệt rồi hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mọi người bất lực đáp “Vâng”.
“Buồn ngủ rồi à?”
“Vâng.”
Đạo diễn Cát tỏ vẻ đáng tiếc: “Vậy cũng tốt, tôi nghĩ hôm nay mọi người chưa ăn gì nên tôi đã đặt nhà hàng Nhật chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn. Nếu mọi người đã mệt mỏi rồi, vậy thì thôi, tôi gọi bảo họ hủy bàn đi vậy.”
Mọi người: “!!!”
Thấy đạo diễn Cát lấy điện thoại di động ra như thể muốn gọi điện thoại hủy bàn thì Trần Kiêu nhanh tay lẹ mắt ôm lấy cánh tay ông: “Đạo diễn à đạo diễn, đặt thì cũng đặt rồi, hủy bỏ sẽ phiền phức lắm, vừa rồi bọn em nói nhầm thôi, thật ra bọn em không buồn ngủ tẹo nào.”
“Thật à?” Đạo diễn Cát lườm họ.
Những người khác vội đáp: “Thật thật! Đương nhiên là thật ạ!”
“Thật không thể thật hơn được nữa! Thật hơn cả kim cương luôn!”
“Đạo diễn, ông tốt quá đi! Trước kia chúng tôi trách nhầm ông rồi.”
Đạo diễn Cát “À” lên: “Trách nhầm tôi cái gì?”
“Mắng ông……” Tần Dương kịp dừng lại khi đang tính nói “keo kiệt” trong ánh mắt giết chóc của mọi người, anh ta lập tức lắc đầu: “Không có, không có, không có gì cả.”
Đạo diễn Cát lướt ánh mắt ghét bỏ nhìn một lượt nhóm người này, sau đó dừng lại ở Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã, gương mặt luôn cứng nhắc cũng dịu đi chút ít: “Được rồi, còn một lúc nữa mới đến thời gian tới nhà hàng ăn, các cô cậu nghỉ ngơi trước đi.”
Nhà hàng Nhật đạo diễn Cát đặt cách không xa khách sạn của họ. Xe buýt dừng ở cửa khách sạn, sau đó đoàn người chậm rãi đến nhà hàng mà đạo diễn đã nói, sau khi đi vào thì thấy trên lầu một của nhà hàng là nhân viên trong tổ tiết mục, lên tiếng chào hỏi nhau xong thì họ đi theo đạo diễn vào phòng bao lên lầu.
Bởi vì hôm nay là kết thúc quý thứ ba, đạo diễn Cát vô cùng cao hứng nên gọi không ít rượu sake Nhật, nhưng cũng rất chu đáo gọi nước trái cây cho Tô Tinh Dã. Ông đưa nước trái cây cho Tô Tinh Dã và nói: “Tinh Dã, mấy gã thô lỗ bọn tôi uống chút rượu, cô là con gái uống nước trái cây là được.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã đưa tay nhận lấy nước trái cây: “Cảm ơn đạo diễn.”
Đạo diễn Cát thật sự thích Tô Tinh Dã lắm. Không riêng gì ông, tổ chế tác tiết mục cũng rất thích cô. Họ làm những chương trình giải trí này đã tiếp xúc với không biết bao nhiêu nghệ sĩ, ít nhiều gì trong lòng cũng sẽ có một cán cân, ban đầu khi muốn mời cô họ luôn thầm thấy thấp thỏm, dù sao độ hot của “Quyền mưu” khiến cô trở nên nổi tiếng hơn trong giới, dẫn đến việc cô có thêm lưu lượng và được nhiều người hâm mộ. Ai cũng biết chương trình của họ khá vất vả, trông cô không giống người biết chịu khổ, nên ban đầu họ lo lắng sau này cô sẽ cáu kỉnh các kiểu nhưng hoàn toàn không có, về điểm này, cô và Thẩm Vọng Tân giống nhau một cách bất ngờ, đó là có thể chịu được vất vả và luôn lễ phép với mọi người.
Thẩm Vọng Tân và ba người Ngô Quân Di không giống nhau, sau khi thương lượng với công ty thì ba người họ tự nguyện ký hợp đồng, còn Thẩm Vọng Tân không có quyền lựa chọn, thuần túy là bị công ty đưa vào. Vốn dĩ bọn họ lo lắng Thẩm Vọng Tân sẽ không chịu hợp tác vì cảm xúc cá nhân, nhưng từ sau khi Thẩm Vọng Tân vào tổ tiết mục, dù sợ độ cao anh cũng sẽ thuyết phục bản thân cố gắng vượt qua, mỗi lần ghi hình anh đều rất nghiêm túc cẩn thận, và dù không có thời gian nghỉ ngơi nhưng khi đứng trước ống kính anh luôn nở nụ cười trên môi.
Người trẻ tuổi được như họ thật sự rất hiếm trong giới này.
Trên bàn cơm, mọi người trò chuyện, nâng ly cạn chén rôm rả. Tô Tinh Dã không phải là một người thích nói nên cô chỉ yên lặng ngồi nghe, mắt cô dừng ở món tamagoyaki Nhật cách đó không xa nhưng vì khoảng cách hơi xa tầm với nên cô không tiện gắp, cô đành gắp một miếng sushi trước mặt từ từ ăn. Đang ăn thì trong đĩa chợt có thêm một miếng tamagoyaki Nhật mà cô mong ngóng, cô vô thức ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân.
Thẩm Vọng Tân lại gắp thêm một miếng tempura bỏ vào đĩa của cô, sau đó hỏi: “Em còn muốn ăn thêm gì nữa không, anh gắp cho em.”
Cô lắc đầu: “Không có, không có.”
Những người khác tại bàn ăn không phải không chú ý đến hành động giữa họ, nhưng tất cả mọi người đều ngầm hiểu không nói gì, chỉ tiếp tục nói chuyện phiếm, uống rượu và dùng bữa.
Hôm nay đạo diễn Cát rất vui, ông phấn chấn thì sẽ thích uống rượu với người khác. Vì vậy, ngoài Tô Tinh Dã là ra thì những người khác đều bị ông lôi kéo uống hết ly này đến ly khác, Thẩm Vọng Tân cũng không ngoại lệ, anh bị chuốc nhiều hơn, rượu sake Nhật vốn là dễ say, uống nhiều khó tránh khỏi hơi choáng đầu.
Uống hơn nửa tuần rượu, đôi mắt thâm sâu của Thẩm Vọng Tân bắt đầu hơi hỗn loạn, anh vịn bàn đứng lên, Tô Tinh Dã thấy vậy vội vàng nhỏ giọng hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Thẩm Vọng Tân cúi đầu nhìn cô, đôi môi mỏng hơi nhướng lên: “Toilet đó.”
Tô Tinh Dã chợt cảm thấy gương mặt mình nong nóng: “À, vậy anh đi chậm thôi.”
Thẩm Vọng Tân nhìn phần tai ửng hồng của cô rồi khẽ đáp “ừ”, đánh tiếng