Vốn tưởng đi buổi sáng thì sẽ không nhiều người lắm, ai ngờ nhìn sơ qua thì các dãy ghế đều kín người, mà đại đa số bọn họ còn đang giơ lightstick màu xanh lam của Thẩm Vọng Tân, thậm chí còn có cả bảng led nữa. Phản ứng đầu tiên của Tô Tinh Dã chính là, hai người bọn họ vào nhầm rạp ai bao để tổ chức tiếp ứng hả? Nhưng nếu là rạp được bao sẵn thì sao hai người mua được vé mới thế?
Hai người đưa mắt nhìn nhau, sau đó yên lặng kéo cao khẩu trang của mình lên. Bấy giờ hai người mới tìm được ghế của mình. Vừa ngồi xuống, cô gái ngồi cạnh Tô Tinh Dã đột nhiên hỏi: “Có phải lúc mới vào chị cũng bị doạ sợ không?”
Tô Tinh Dã theo bản năng nghiêng đầu sang nhìn cô ấy, “À” một cái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nọ tiếp tục cười, nói: “Không phải tụi tui bao cả rạp hay gì đâu, nhưng mà về cơ bản nhìn kiểu này thì có vẻ tụi tui đều là hội chị em chung fandom rồi.”
Tô Tinh Dã cũng “Ưm” một tiếng tỏ vẻ đã hiểu.
Cô gái nhìn mắt hai người, đều đội mũ và đeo khẩu trang, nhận diện không nổi, giải thích xong thì cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này trên màn hình hiện lên một đoạn cut ngắn mở màn, Tô Tinh Dã nhìn Thẩm Vọng Tân trên màn ảnh, kinh ngạc cảm thán, “Đẹp trai quá.”
Mà không khéo là những lời này của cô bị cô gái ngồi bên nghe được, cô nàng thử mở miệng, “Biển xanh bất tận.”
Tô Tinh Dã nghe vậy cũng buột miệng thốt miệng, “Yêu mỗi Vọng Tân.”
Phàm là Lượng Tân Tân thì không ai không biết câu này, bởi vì “Biển xanh bất tận, yêu mỗi Vọng Tân” chính là khẩu hiệu tiếp ứng của fans nhà Thẩm Vọng Tân.
Cô gái kia lập tức trợn tròn mắt, “Chị em! Chị cũng thích ca ca?!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã: “...”
Cô nhìn đôi mắt sáng trưng của cô gái kia, sau đó gật gật đầu, “Ừ.”
Cô gái nọ tức khắc nở nụ cười, “Thật tốt quá, à đúng rồi.” Nói đoạn, cô ấy khom lưng lấy từ trong túi tiếp ứng ở cạnh chân ra một chiếc đèn cầm tay, “Lúc trước ở ngoài kia có một trạm tỷ phát lightstick của ca ca, tôi lãnh hai cái lận, mọi người đều là chị em với nhau, chị mượn giơ giơ lên thử xem.”
Tô Tinh Dã không nghe lầm đâu, cô ấy nói “giơ” chứ không phải là “cho”, bờ môi khuất sau lớp khẩu trang của cô vô thức nhoẻn cười. Cùng là fangirl với nhau, cô có thể hiểu được, dù có là chị em chung “nhà” thật đi chăng nữa, nhưng muốn lấy bất kỳ đồ tiếp ứng idol nào của đối phương dù chỉ là một vật nhỏ thôi cũng là khó có khả năng. Cô siết chặt thứ nằm trong lòng bàn tay mình, “Cảm ơn nhé.”
Cô gái lạ hào phóng xua xua tay, “Không cần khách sáo không cần khách sáo đâu.”
Tô Tinh Dã không nhiều lời cho lắm, mà cô gái kia thấy bên người cô dường như còn có bạn trai bầu bạn, vậy nên cũng rất biết điều, không quấy rầy đôi trẻ. Cứ thế mãi đến khi phim bắt đầu chiếu, ngay lúc Thẩm Vọng Tân vừa xuất hiện, trong rạp chiếu phim bỗng dưng vang lên tiếng thét chói tai đầy phấn khích. Bỏng ngô trong tay Thẩm Vọng Tân suýt thì bị tiếng thét này doạ rớt mất. Tô Tinh Dã để ý từng cử động nhỏ của anh, thấy thế thì bật cười.
Ngẫm lại, Thẩm Vọng Tân cũng buồn cười bản thân. Anh bất đắc dĩ lắc đầu, thề, đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện thế này.
Thẩm Vọng Tân ngẫm lại chính mình cũng khá buồn cười, anh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, nói thật, đây là lần đầu tiên anh trải qua chuyện như thế này.
Trong quá trình xem phim, một tay Tô Tinh Dã cầm bảng sáng, một tay đan tay với Thẩm Vọng Tân giữa bóng tối. Vốn dĩ lúc nắm tay cô còn thấy hồi hộp bối rối, nhưng về sau thấy mọi người xung quanh đều đang nhìn lên màn ảnh không chớp mắt, chẳng ai rảnh đi chú ý họ cả, hơn nữa cả bốn bề đều mờ mịt như vậy, cô mới từ từ thả lỏng bản thân.
Từ lúc bắt đầu phim trở về sau, chỉ cần Thẩm Vọng Tân xuất hiện, không ngoài dự đoán, cả rạp đều sẽ bị lấp đầy bởi những tiếng la chói tai kiểu “Anh ơi em yêu anh”, “Anh trai đẹp trai quá”.
Tô Tinh Dã kề sát vào Thẩm Vọng Tân, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe, nói “Thầy Thẩm nổi tiếng quá.”
Đôi mắt thăm thẳm của Thẩm Vọng Tân nhìn cô, bây giờ cô chỉ lộ ra một đôi mắt ngời sáng như ẩn giấu cả biển sao, vậy nên lúc anh mê muội nhìn sang, vừa hơi cử động đã bị Tô Tinh Dã tránh phắt đi. Cô khẽ lắc đầu với anh.
Bấy giờ Thẩm Vọng Tân mới hơi hoàn hồn. Anh thẳng lưng, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô lại vô thức siết chặt hơn hai phần.
Phim hết, Tô Tinh Dã không quên trả đèn tiếp ứng cho cô gái kia. Cô ấy không đưa tay ra nhận, dù đôi mắt ẩn chứa đôi phần không nỡ, nhưng vẫn nói: “Thế, tôi tặng chị luôn đấy.”
Tô Tinh Dã vội đáp “Cảm ơn chị nha.”
Lúc hai người chuẩn bị chia tay, cô gái kia đột nhiên gọi giật cô lại, “Ừm chị em gì ơi, các chị có thể giúp tôi một chút không?”
***
Từ phòng chiếu phim đi ra xong, hai người im lặng cả một đường, đến tận khi rời rạp, tầm mắt hai người tức khắc giao nhau, giây tiếp theo cả hai đều phá lên cười. Đây là lần đầu tiên Tô Tinh Dã cười đến như vậy, cười đến mức mất hình tượng ngồi xổm xuống luôn. Mà Thẩm Vọng Tân cũng chẳng khá hơn. Chưa bao giờ anh lại nghĩ là có một ngày anh sẽ đi hô khẩu hiệu tiếp ứng cho chính mình, giơ tay nắm ủng hộ mình giữa những tấm ảnh chụp của fans, đặc biệt hơn nữa là hô “yêu mỗi Vọng Tân” với bản thân….
Gần hai giờ sáng, lượng xe cộ trên đường cái vẫn lưu chuyển không ngừng, chỉ là gần như không có người đi bộ. Hai người cứ thế đạp gió cưỡi trăng về lại khách sạn.
Thẩm Vọng Tân thấy cô vẫn luôn nghịch lightstick trong tay, hỏi: “Em thích lắm à?”
Tô Tinh Dã giơ lightstick lên, “Anh không thấy nó dễ thương lắm hả?”
Lightstick này đều là phiên bản Q, đầu