Sau khi Tô Tinh Dã quay xong, đứng dậy dưới sự dìu đỡ của Tiểu Thuần, phó đạo diễn Tăng bước đến chỗ cô, trên mặt mang vẻ tán thưởng, "Tiểu Tô, phân cảnh này vừa nãy cô làm rất tuyệt, như một diễn viên thực thụ."
Trên gương mặt hơi tái nhợt của Tô Tinh Dã lộ ra nụ cười dịu dàng, "Cảm ơn phó đạo diễn Tăng."
Quách Trung Minh từ phía sau máy quay đứng dậy, chú ý đến nét mặt của Tô Tinh Dã nên nói: "Tiểu Tô, phân cảnh hôm nay cô vất vả rồi, về nghỉ ngơi sớm đi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quách Trung Minh nói như vậy, phó đạo diễn Tăng mới chú ý đến tình trạng của Tô Tinh Dã có vẻ thực sự không ổn lắm, vậy nên cũng mau chóng dặn dò: "Đúng đúng đúng, mau về đi."
"Vâng, cảm ơn đạo diễn, cảm ơn phó đạo diễn Tăng, vậy em đi trước ạ."
"Được rồi, đi đi."
Sau khi trở về khách sạn, Tiểu Thuần lập tức đi đun trà gừng.
Còn Tô Tinh Dã cũng vào trong phòng tắm, lúc cởi quần cô cảm nhận rõ được cảm giác đau nhói do vải chà sát vào đầu gối mang lại, cô hít một hơi lạnh đầy đau đớn, cúi đầu nhìn một cái, toàn bộ đầu gối đều sưng đỏ, sờ lên lạnh băng đến ghê người.
Sau khi tắm xong, sợ chà vào đầu gối, cô liền đổi sang một bộ váy ngủ vài bông, dù sao cũng không giống chiếc quần cọ sát vào đầu gối.
Đúng lúc giọng của Tiểu Thuần từ ngoài truyền vào, "Chị Tinh Dã, chị đã xong chưa?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tô Tinh Dã đáp lại một tiếng, cũng không biết sao cơn đau trước đó được trì hoãn lúc này lại hơi nhói đau dữ dội.
Sau khi bước ra, Tiểu Thuần đưa trà gừng đã đun xong cho cô, "Tranh thủ lúc còn nóng, chị mau uống đi."
Tô Tinh Dã nhận lấy ly nước, cảm giác nghẹn ngào quen thuộc ùa vào mặt, khoảng thời gian vào đông đến nay, Tiểu Thuần gần như tối nào cũng sẽ đưa cô một ly trà gừng.
Tô Tinh Dã bưng ly trà gừng bước đến sofa, Tiểu Thuần lúc này mới phát hiện tư thế bước đi của cô không đúng lắm, "Chị Tinh Dã, chân chị sao vậy?"
Tô Tinh Dã làm như không có chuyện gì xảy ra nói: "Có lẽ là vừa rồi quỳ hơi tê chân, bước chậm lại là được rồi."
Tiểu Thuần cùng theo qua đó, sau khi cô ngồi xuống thì nói: "Để em xem nào."
Nói xong cô ấy vén váy của Tô Tinh Dã lên, sau khi nhìn thấy đầu gối của Tô Tinh Dã thì sợ hết hồn, hai đầu gối sưng đỏ rất kinh khủng, bên trong còn hơi rươm rướm màu, "Sao lại nặng như vậy?"
Tô Tinh Dã nhấp một ngụm trà gừng, hỏi: "Không phải chỉ đỏ chút thôi sao?"
"Chị tưởng vậy sao? Giờ thì không sao, nếu chị không coi là có chuyện thì rất nhanh thôi sẽ thối rữa cho chị xem." Tiểu Thuần vừa sợ vừa giận.
Cô ấy nói như vậy, Tô Tinh Dã thật sự đã bị dọa luôn rồi, "Thật sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Chị nghĩ em đang đùa chị sao? Cái bao đầu gối ướt sao chị không nói, đeo cái bao đầu gối quỳ trong thời gian lâu như vậy luôn?" Sau khi nói xong, Tiểu Thuần lại hơi tự trách, nói thế nào cô ấy cũng là trợ lý của Tô Tinh Dã, không thể phát hiện kịp thời, nói ra là cô ấy không làm tròn bổn phận.
Tô Tinh Dã nhìn thấy sự tự trách cùng với lo lắng trên mặt cô ấy thì mở miệng an ủi nói: "Không sao đâu, không có gì đáng ngại cả."
Tiểu Thuần ngẩng đầu nhìn Tô Tinh Dã. Trong thời tiết này Tiểu Thuần có mặc quần áo lông cũng thấy quá lạnh, mà trang phục đóng phim của cô vốn dĩ đã không ấm, lại còn quỳ trên miếng bảo vệ đầu gối bị ẩm ướt trong trời tuyết lâu như vậy, đầu gối cũng sắp đóng băng rồi. Tiểu Thuần lúc này cũng không kịp tự trách mình lập tức đứng dậy nói: “Không được. Chị bị như này nhất định cần phải xử lý một chút. Chị ở yên trong khách sạn đi, em ra ngoài mua vài thuốc trị thương.”
Tô Tinh Dã thấy dáng vẻ Tiểu Thuần khẩn trương gấp gáp liền cười nói: “Được. Vậy chị đợi em.”
**
Quay phim hết một ngày, sức khỏe của Tô Tinh Dã có chút quá sức, lại thêm khi trở về khách sạn trong phòng điều hòa bật ấm áp, uống xong cốc trả gừng thì dựa vào ghế sô pha nằm một chút. Nằm dựa như vậy có chút mê man muốn ngủ. Khi đang mê man ngủ cô loáng thoáng nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa. Ngoại trừ Tiểu Thuần thì cũng không có ai vào phòng của cô, cho nên cô không cảm thấy có gì khác lạ.
Cô cảm thấy có người ngồi xổm trước mặt mình, sau đó váy ngủ bị vén lên, tiếp đó bôi một loại thuốc mỡ hơi mát mát lên. Cô nhỏ tiếng lẩm bẩm: “Tiểu Thuần, hơi đau.”
Vừa dứt lời một giọng nói của nam quen thuộc đột nhiên vang lên: “Rất đau sao?”
Tô Tinh Dã vốn dĩ có chút buồn ngủ, lại bị tiếng nói dọa đến tỉnh ngủ. Sau khi mở mắt mới phát hiện người lúc này ngồi xổm cạnh người cô xoa thuốc cho cô nào phải Tiểu Thuần, rõ ràng là Thẩm Vọng Tân. Cô nhanh chóng ngồi thẳng người dậy, nhưng do ngồi dậy đột ngột nên chạm phải đầu gối, đau đớn đến mức cô hít ngược vào một hơi.
Thẩm Vọng Tân vươn tay cố định hai chân cô, “Đừng lộn xộn.”
Tô Tinh Dã dựa vào lưng ghế sô pha: “Sao anh lại tới đây?”
“Tiểu Thuần trở về phòng rồi.”
“Hả?” Tô Tinh Dã có chút ngẩn người. Tiểu Thuần nói đi mua thuốc cho cô sau đó lại trở về phòng của mình? Sau đó anh qua đây?
“Việc anh qua đây Tiểu Thuần biết không?” Cô hỏi.
Thẩm Vọng Tân vừa cúi đầu bôi thuốc cho cô vừa trả lời câu hỏi của cô, “Ừ, chắc là biết.”
Thẩm Vọng Tân nghĩ đến việc anh vừa quay xong phim trở về, vừa vào thang máy thì nhìn thấy Tiểu Thuần ở trước mặt đi tới. Tiểu Thuần không biết mối quan hệ của bọn họ, trước