Sáng hôm sau khi tỉnh lại, Tô Tinh Dã mới nhìn thấy WeChat Thẩm Vọng Tân gửi cho cô rằng anh đã đến Paris rồi. Ngẫm nghĩ đến thời gian chênh lệch bên anh, cô chỉ nhắn WeChat trả lời chứ không gọi điện thoại cho anh, ai ngờ cô vừa mới nhắn WeChat qua, Thẩm Vọng Tân bên kia lập tức gọi điện thoại lại.
Thẩm Vọng Tân: “Dậy rồi à?”
“Vâng, em mới dậy, anh không nghỉ ngơi à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đầu dây bên kia cười khẽ: “Không vội, anh muốn nghe giọng của em.”
Trong lòng Tô Tinh Dã ngọt như mía lùi nhưng cô từng bay qua Paris rồi, cảm giác ngồi máy bay mười mấy tiếng đó xương sống thắt lưng bị đau không phải bình thường đâu, vì vậy cô đau lòng khuyên: “Được rồi, vậy bây giờ anh đã nghe được rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Thẩm Vọng Tân: “Ừ, vậy anh cúp nha?”
Tô Tinh Dã: “Vâng, bye bye anh.”
Thẩm Vọng Tân hôn cô qua điện thoại: “Bye bye.”
Sau khi cúp điện thoại, Tô Tinh Dã ôm chăn sung sướng lăn một vòng rồi mới bò dậy rửa mặt.
Bởi vì phân cảnh thiếu lúc trước đều xếp quay vào khoảng thời gian này nên Tô Tinh Dã phải quay từ sớm tới khuya đến nỗi mỗi lúc trời tối trở về khách sạnchiến đấu với việc tắm táp xong dính vào giường là cô ngủ ngay.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trưa nay, sau khi quay xong, trên đường về có nhân viên nói với cô: “Cô Tiểu Tô, mẹ em đến thăm em kìa.”
Tô Tinh Dã hơi khựng lại, gương mặt bình tĩnh của cô thoáng chút khó tin.
Tiểu Thuần theo phản xạ nhìn về phía Tô Tinh Dã, đương nhiên cô ấy cũng ngây ra.
“Em... Mẹ em á?”
“Đúng vậy, tới đây thăm đoàn, bà ấy đang ở trong phòng nghỉ đằng trước đó.”
Nhân viên thấy sắc mặt cô hơi sai nên nhỏ giọng hỏi: “Cô Tiểu Tô, sao thế?”
Tô Tinh Dã hoàn hồn rồi lắc đầu: “Không sao, vậy em đi trước nhé, cảm ơn ạ.”
“Không có gì, không có gì.”
Tiểu Thuần nhỏ giọng nói: “Chị Vân chưa nói gì với em cả.”
Tô Tinh Dã “Ừ” đáp: “Đến đó xem rồi tính tiếp.”
“Vâng.”
Trên đường đi đến phòng nghỉ, không chỉ một nhân viên nói với Tô Tinh Dã rằng mẹ của cô tới thăm đoàn.
Tô Tinh Dã đứng ở cửa phòng nghỉ, tay mở cửa hơi dừng ở khoảng không.
Tiểu Thuần nhìn cô với vẻ phức tạp: “Chị Tinh Dã?”
Lông mi Tô Tinh Dã hơi rung lên: “Không sao.” Dứt lời, cô khẽ gõ cửa, sau đó mở ra.
Mở cửa vào, thấy ngay bóng lưng đang quay về phía mình, chỉ một cái nhìn đó thôi Tô Tinh Dã đã biết người đó không phải bà ta.
Người nọ nghe tiếng động thì xoay người lại mỉm cười dịu dàng và từ ái, là mẹ Thẩm.
Mẹ Thẩm thấy Tô Tinh Dã mở cửa vào thì cười ngoắc tay: “Tinh Tinh, mau tới đây.”
Thật ra khi nghe nhân viên nói vậy thì phản ứng đầu tiên trong đầu Tô Tinh Dã là không thể nào, song khi tới gần, cô lại mơ hồ có chút mong đợi nhỏ nhoi nhưng lúc này thấy mẹ Thẩm, trái tim cô chợt trở nên mềm mại, cùng lúc đó cô cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tô Tinh Dã cười đi đến chỗ bà: “Dì ơi, sao dì lại đến đây ạ?”
Mẹ Thẩm cười mở hộp giữ nhiệt ra: “Vừa hay đến đây sưu tầm dân ca, dì nhớ con cũng đang quay phim ở đây nên ghé thăm con một chút, với lại dì còn làm cho con món con thích nè.”
Tô Tinh Dã cảm thấy mắt hơi cay nhưng cô không muốn mẹ Thẩm lo lắng, vì vậy vừa cười giúp bà bày món ăn ra vừa nói: “Lâu rồi con chưa được ăn thức ăn dì nấu, vừa ngửi đã nghe bụng đói kêu rột rột rồi ạ.”
Mẹ Thẩm nhìn Tô Tinh Dã với ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Vậy con phải ăn nhiều chút đó, hôm nay trông con gầy quá.” Sau đó bà nhìn thấy Tiểu Thuần đang đứng sững sờ ở một bên thì cười nói: “Tiểu Thuần mau lại đây ngồi, dì cũng làm món con thích ăn đây.”
Có khoảng thời gian Tô Tinh Dã thường chạy đến nhà họ Thẩm, là trợ lý riêng nên Tiểu Thuần cũng chạy theo, cứ qua hai ba lần như thế cũng từ từ quen thuộc.
Tiểu Thuần hoàn hồn rồi “Ôi” một tiếng, vội vàng chạy chậm tới.
Sau khi thời gian nghỉ trưa của Tô Tinh Dã chấm dứt, mẹ Thẩm mới rời khỏi phim trường, trước khi đi còn chào hỏi với các nhân viên.
“Mẹ của cô Tiểu Tô xinh đẹp thật đấy, còn có khí chất nữa.”
“Nhưng hai người không giống nhau lắm nhỉ, đúng không.”
“Có lẽ cô Tiểu Tô giống ba chăng.”
“...”
Một giọng nói xen vào: “Dường như bà ấy không phải mẹ của cô Tiểu Tô đâu, tôi mới vừa nghe cô Tiểu Tô gọi bà ấy là dì Thẩm.”
“Chẳng lẽ mọi người không phát hiện bà ấy và thầy Thẩm khá giống nhau sao?”
Một câu kích thích nghìn lớp sóng.
Các nhân viên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ánh mắt từ mờ mịt dần biến thành khiếp sợ cuối cùng đều đầy hâm mộ, đây không phải mẹ, đây chính là mẹ chồng đó! Mẹ của thầy Thẩm!! Mẹ của thầy Thẩm đến thăm đoàn của cô Tiểu Tô rồi còn đích thân tự làm bữa trưa nữa, ghen tỵ chết mất! Cô Tiểu Tô quả thật chính là người chiến thắng trong cuộc đời này rồi đó nha! Bất kể là bạn trai hay mẹ chồng tương lai ai cũng ưu tú! Chua quá chua!!
...
Sau khi Thẩm Vọng Tân trở về từ Paris, bộ phim mới “Song sinh” của anh cũng chính thức quyết định thời gian vào đoàn. Anh vốn dĩ muốn qua Hoành Điếm một chuyến trước, nhưng bất đắc dĩ lịch trình của anh tồn đọng quá nhiều nên anh phải chạy cho xong trước khi vào đoàn. Mỗi ngày anh bận đến mức chân không chạm đất, thật vất vả chạy xong lịch trình thì phải lập tức vào đoàn, sau đó bắt đầu quay phim không ngơi nghỉ, vì thế đương nhiên không có thời gian rảnh rỗi.
Trong khoảng thời gian này hai người đều bận bịu đóng phim của mình. Thẩm Vọng Tân đóng một lúc hai vai trong “Song sinh”, còn là hai nhân vật với hai tính cách khác xa nhau, cực kỳ có tính thử thách. Còn phim của Tô Tinh Dã cũng đến hồi căng thẳng, mỗi ngày lúc rảnh rỗi cô đều chìm vào việc suy ngẫm kịch bản. Hai người bận rộn đến tối mày tối mặt, nhiều lần bỏ qua điện thoại của đối phương, thậm chí còn không kịp trả lời tin nhắn của nhau nữa.
Vì vậy có đoạn thời gian hai người ít liên lạc hẳn. Trong khoảng thời gian này, bộ phim “Phi hành vân” do Thẩm Vọng Tân diễn vai chính đã đặt lịch phát sóng, sau đó cũng bắt đầu bước vào giai đoạn tuyên truyền. Là nam chính trong phim nên anh không thể vắng mặt trong các buổi tuyên truyền trước khi phim lên sóng.
Sau buổi lễ công chiếu lần đầu, nhà sản xuất dự định cho các diễn viên trong đoàn cùng tụ tập ăn uống, nếu có thể đăng lên Weibo làm tuyên truyền thì tốt rồi, song Đặng Khôn hoàn toàn không cho họ cơ hội này. Trong lúc tuyên truyền, MC luôn cue Thẩm Vọng Tân và Lâm Nhiễm, đừng tưởng rằng anh ta không biết họ có ý đồ gì, không phải đang muốn mượn lễ công chiếu lần đầu này để xào CP sao?
Đối với Nhạc Thượng, Đặng Khôn biến từ fan thành anti, lúc trước khi làm việc ở Nhạc Thượng anh ta yêu thích công ty họ bao nhiêu thì sau khi YLQSL xuất hiện thì anh ta càng ghét Nhạc Thượng bấy nhiêu, huống hồ bộ phim này do chính bọn họ dùng thủ đoạn ép buộc họ diễn, vì vậy anh ta lấy cớ bận công việc khác để từ chối buổi liên hoan.
Nhà sản xuất là người của Nhạc Thượng nên đương nhiên hiểu rõ vì sao Đặng Khôn không ưa gì bọn họ, cũng đúng thôi nếu ông ta gặp phải chuyện này thì ông ta cũng không bình tĩnh được đến vậy.
Ngoài lý do này ra thì Đặng Khôn muốn từ chối buổi liên hoan vì vừa qua anh quay bộ “Song sinh” vất vả đến nỗi không tìm được đông nam tây bắc, hiếm khi đạo diễn cho anh nghỉ tham gia hoạt động lễ công chiếu, sáng mai mới bắt đầu làm việc, bây giờ anh kết