Chớp mắt đã trôi qua một tuần, mặc dù Lăng Thiếu Hàn đã về nước nhưng may mắn cô đều không đụng phải mặt anh lần nào.
Vậy cũng tốt, cô sẽ bớt ngượng ngùng hơn bởi khi gặp anh cô sẽ không tự chủ được nhớ đến khung cảnh ngại ngùng vài hôm trước.
Trụ sở studio H,
"Sếp, bọn em về trước đây.
Chị cũng tan làm sớm đi nhé."
"Ok!"
Hạ Thư Hinh ngẩng mặt, mỉm cười nhẹ với nhân viên coi như đáp lại sau đó cô cúi đầu, dồn hết sự tập trung vào bản vẽ thiết kế nội thất 3D trên màn hình máy tính.
Lát sau, chiếc điện thoại bên cạnh rung lên cô mới rời mắt, lấy điện thoại chạm nút nghe.
"Alo."
"Alo, Tiểu Hinh, tối nay con dành chút thời gian về nhà sớm.
Tối nay nhà ta có khách."
Hạ Thư Hinh nghĩ khách ở đây chắc là bạn bè thân thiết của bố mẹ nên cô chỉ ậm ừ coi như đồng ý.
"Vâng.
Giờ con về ạ!"
Hạ Thư Hinh cúp máy, thu gọn tài liệu trên bàn gọn gàng, tắt máy tính rời khỏi studio.
Chiếc xe lái vào cổng chính biệt thự Hạ gia, quản gia trong nhà vội vã ra chào hỏi.
Hạ Thư Hinh gật đầu, xuống xe đưa chìa khóa cho người làm.
"Cô hai, cô về rồi."
"Chú Hạ, trong nhà mình hôm nay có ai thế?"
Quản gia Hạ là người làm nhiều năm ở Hạ gia, chăm sóc cô từ nhỏ cho nên Hạ Thư Hinh chưa bao giờ coi ông là người làm.
Quản gia Hạ cười hiền hòa: "Cô hai, cô vào trong là biết."
Hạ Thư Hinh ngờ ngợ nhìn nụ cười trên mặt quản gia, không nghĩ nhiều trực tiếp đi vào cửa chính biệt thự Hạ gia.
Cô đặt chân vào phòng khách, đưa ánh mắt nhìn xung quanh, khi nhìn thấy một người phụ nữ đã ngoài tuổi bốn mươi ăn mặc phong cách thời thượng, có gương mặt xinh đẹp thoát tục ngồi bên cạnh mẹ mình, đang nói chuyện vui vẻ với bà, bên cạnh người phụ nữ là một cô gái trẻ trung ngang tầm tuổi cô.
Hạ Thư Hinh liền sững sờ.
Tất nhiên là cô không lạ gì hai quý cô đột ngột xuất hiện trong căn biệt thự nhà mình, bởi một người là cô bạn thân trí cốt của cô- Lăng Lệ Dương, một người là quý phu nhân nhà họ Lăng, là mẹ ruột của Lăng Thiếu Hàn và Lăng Lệ Dương.
Sống ở trong giới hào môn, toàn nhà quyền quý, mẹ cô và phu nhân nhà họ Lăng không chỉ quen ở mức bình thường mà còn là bạn bè lâu năm, có thể lí giải bà ấy đến nhà cô chơi là chuyện rất bình thường.
Mặc dù biết rõ quan hệ của họ nhưng không hiểu sao cô vẫn thấy có điểm kì lạ.
Hạ Thư Hinh dằn lòng xuống, lên tiếng chào hỏi.
"Con chào mẹ, cháu chào bác Lăng.
Bố đâu rồi ạ?"
Nghe tiếng nói trong trẻo, bà Lăng liền nhìn lên, vừa thấy Hạ Thư Hinh hai mắt bà trở nên sáng quắc, bà vỗ một vị trí niềm nở nói: "Ôi, Tiểu Hinh về rồi đấy à, mau lại đây ngồi cạnh bác nào."
Bà Hạ nhìn sang con gái cười từ ái: "Bố con đi công tác rồi."
Hạ Thư Hinh khẽ vâng một tiếng, đi đến vị trí chống bên cạnh bà Lăng ngồi xuống.
Lúc đi ngang qua Lăng Lệ Dương còn không quên tặng cho cô nàng một ánh mắt.
Bà Lăng nắm tay Hạ Thư Hinh, nhìn gương mặt cô, bà ân cần nói: "Tiểu Hinh, lâu không gặp, sắc mặt cháu dạo này bơ phờ quá, cháu làm gì thì làm cũng phải nhớ chú ý sức khỏe là trên hết, đừng giống như hai đứa con trai nhà bác, ngoại trừ công việc thì chẳng quan tâm đến cái gì."
Nhắc đến đây, bà Lăng dường như nhớ ra chuyện chính đến đây ngày hôm nay, bà nói một câu làm cho Hạ Thư Hinh đang uống nước liền bị sặc.
"Phải rồi, Tiểu Hinh, cháu và Thiếu Hàng nhà bác yêu nhau từ bao giờ thế?"
"Đúng đấy con gái, con và Thiếu Hàn tiến triển đến bước nào rồi?"
"Khụ khụ."
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, anh hai và Tiểu Hinh yêu nhau khi nào?"
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì vậy, anh hai và Tiểu Hinh yêu nhau khi nào?"
Lăng Lệ Dương ngồi một bên vờ nhíu mày, hỏi lại.
Giống như kẻ nói hết chuyện ở nhà hàng cho bà Lăng