Từng câu từng chữ của Lăng Thiếu Hàn đều chạm vào đáy lòng cô, nhẹ nhàng len lỏi vào nơi sâu thẳm nhất trong trái tim cô làm cho trái tim cô run rẩy kịch liệt, sợi dây thần kinh nào đó cũng đứt ra theo.
Hai mắt cô đỏ lên, những giọt nước mắt khẽ rơi xuống hai bên gò má trắng nõn vó chút ửng hồng của cô.
Tiếng khóc của cô làm cho Lăng Thiếu Hàn vô cùng xót xa, ngón tay cái của anh khẽ khàng chạm vào khóe mắt cô khẽ lau đi từng giọt nước mắt nóng hổi đang chảy xiết.
"Ngốc, mới có thế đã cảm động rồi à?"
Nghe anh mắng nhẹ, nước mắt cô càng không kìm nén được rơi lã chã, cô đấm đấm vào ngực anh.
"Lăng Thiếu Hàn, có ai lại cầu hôn mà không có hoa tươi và nhẫn như anh không hả? Có ai lại cầu hôn trên xe không hả?"
Lăng Thiếu Hàn khẽ cười: "Thư Hinh, đây là lời khẳng định của anh, không phải cầu hôn."
"Em biết đấy, anh không giỏi nói những lời hoa mĩ, càng không biết cách lãng mạng.
Ngày hôm nay anh nói với em những lời ấy không chỉ đơn giản là muốn cho em hiểu rõ lòng anh, cũng muốn nói cho em biết anh đã sẵn sàng chờ em cùng anh bắt đầu những ngày tháng hạnh phúc trong tương lai rồi."
" Thế nên, Thư Hinh, câu nói "Chúng ta kết hôn đi" ngày hôm ấy của em, bây giờ anh có thể trả lời là anh là anh đồng ý.
Anh muốn kết hôn cùng em, anh không muốn phải chờ đợi thêm bất kì phút giây nào nữa.
Còn em, em có sẵn sàng cùng nắm tay anh trải qua những thăng trầm trong cuộc sống, cùng anh xây dựng lên mái ấm hạnh phúc có em, có anh, có các thiên thần nhỏ của chúng ta không?"
Nét mặt Hạ Thư Hinh sững sờ.
Anh không nói thì thôi, mỗi lần anh cất tiếng đều khiến cho con tim của cô cuộn trào mãnh liệt theo từng lời của anh.
Người đàn ông này…
Tay cô run run đưa lên, chạm nhẹ vào từng đường nét cương nghị trên khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo của anh, cánh môi cô khẽ mở run rẩy cất lời: "Lăng Thiếu Hàn, có phải kiếp trước em cứu cả dải ngân hà nên kiếp này mới có thể gặp được anh không?"
Lăng Thiếu Hàn lắc đầu: "Phải nói là kiếp trước anh đã giải cứu cả hệ ngân hà nên kiếp này ông trời mới không phụ lòng anh, mới đưa em đến bên cạnh anh, dạy anh cách để thích một người là như thế nào."
"Huhuuu, Lăng Thiếu Hàn, em đã từ chối anh nhiều lần như vậy.
Tại sao anh lại cứ phải khiến em không thể khống chế tình cảm của mình chứ? Anh có biết, thời gian này anh ảnh hưởng đến em cỡ nào không? Anh có biết trong suốt thời gian vừa rồi hay hiện tại từng cử chỉ hành động hay mỗi câu mỗi chữ của anh đều tác động đến em, giày vò tâm trạng em…Anh khiến cho trái tim em không thể ngừng rung động hay không?"
Câu nói của cô làm cho trái tim Lăng Thiếu Hàn đập mạnh, nhất thời anh không kìm nén nổi sự vui mừng trên khuôn mặt.
Anh nắm lấy tay cô nói: "Thư Hinh, anh biết mà, anh biết trong tim em đã có một vị trí của anh mà.
Vì thế, lần này em đừng từ chối anh nữa được không?"
Chỉ thấy Lăng Thiếu Hàn vừa dứt lời, Hạ Thư Hinh liền đưa tay lên quẹt nước mắt sau đó cánh môi cô nhoẻn miệng cười.
Cô đáp: "Lần này, em chọn nghe theo con tim của em."
Cô ngừng một giây rồi tiếp tục nói.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, nét mặt cô sáng ngời, đôi mắt lấp lánh những ánh sao.
Mọi lo âu buồn phiền suốt thời gian vừa rồi cũng tan biến sạch sẽ chỉ có niềm hạnh phúc, dư vị ngọt ngào của tình yêu đọng lại trong cô.
Câu nói "Lăng Thiếu Hàn, phải làm sao đây, em muốn kết hôn với anh quá." đánh thẳng vào lồng ngực anh.
Có lẽ anh không ngờ chỉ một hiểu lầm nho nhỏ lại gắn kết anh và cô gần nhau hơn, khiến cho anh càng thêm hiểu rõ tình cảm