Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bả vai trái của Tĩnh Vi bị đánh đỏ ửng còn trầy da, Nguyễn Chính Trạch vừa kéo, Tĩnh Vi đau như ngất đi.
Cảm giác được cô gái trong lòng mình càng run mạnh hơn, Lệ Thận Hành không nhịn nổi nữa, giơ tay đẩy Nguyễn Chính Trạch ra: "Ông không thấy cô ấy bị thương hay sao? Có người làm ba mẹ như ông à? Không biết phân biệt đỏ đen đã ra tay đánh người..."
"Nó là con gái của Nguyễn Chính Trạch tôi, tôi có đánh chết nó cũng không ai dám nói một chữ không."
Lệ Thận Hành giận quá hóa cười: "Tôi...*** nó hôm nay thật muốn xem ai ở dưới mắt tiểu gia tôi đụng đến một đầu ngón tay của cô ấy."
Nguyễn Chính Trạch là quân nhân xuất ngũ, hiện tại bị tiểu bối nhục mạ như vậy, lập tức bạo nộ muốn ra tay, Tĩnh Vi cố nén đau đớn vội vàng ngăn cản, thân phận như Lệ Thận Hành sao có thể bị đánh đây?
Vừa nãy cô liều mạng ngăn cản cũng chỉ sợ một ghế của Nguyễn Chính Trạch đánh vào người anh.
Đối với người ba này, cô vẫn còn giữ một chút tình cảm ba con.
Kiếp trước cô từng hận ông ấy, hận ông ấy phong kiến, bảo thủ, độc đoán, nhưng sau khi Tống Nghiệp Thành và Nguyễn Tư Vũ bên nhau, là ông ấy bạc đầu tận tình khuyên bảo cô không cần u mê không tỉnh, khuyên cô về nhà, nói cho cô dù sao ba cũng dành một ngụm cơm cho con.
Tĩnh Vi luôn nhớ kĩ người đối tốt với cô, dù kiếp này Nguyễn Chính Trạch làm cô thất vọng nhưng cô vẫn không muốn ông ấy xảy ra chuyện.
Nếu Lệ Thận Hành bị thương, Lệ gia và Tần gia tuyệt không bỏ qua cho Nguyễn Chính Trạch.
Cô không thể trơ mắt nhìn ông ấy mất mạng được.
Lệ Thận Hành nhìn Tĩnh Vi năm lần bảy lượt che chở cho cậu ta, cậu không nhịn được cảm động.
Cô gái này thật không phụ lòng cậu thích cô như vậy.
"Tĩnh Vi, con là con gái của ba, ba sẽ không hại con, con còn bé, không biết chuyện như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới con như thế nào sao, thanh danh hủy hoại, đời này liền hủy, hiện tại mau về
với ba."
Nguyễn Chính Trạch lần nữa mở miệng khuyên bảo.
Tĩnh Vi cố gắng chống đỡ từ trong ngực Lệ Thận Hành ngồi dậy, nửa vai đau đớn vô cùng, xương cốt như lệch chỗ, động một chút là đau vã mồ hôi.
"Nếu con đoán không sai con về nhà với ba, ba sẽ buộc con thôi học có đúng không?"
Nguyễn Chính Trạch ngẩn ra, sau khi nhìn đến một màn này, trong lòng ông thật sự có suy nghĩ này.
Hiện tại ở trong hoàn cảnh như vậy, con gái bỏ học đi làm thuê rất nhiều, Nguyễn Chính Trạch cũng không cho rằng đó là chuyện lớn lao gì.
Dù sao con gái sớm muộn gì cũng phải gả chồng, đọc sách nhiều thì có tác dụng gì.
Nguyễn Chính Trạch không biết làm sao lại không dám nhìn con gái út, ông ta trốn tránh ánh mắt cô, âm thanh trầm xuống: "Mẹ con nói đúng, con gái đọc sách nhiều choáng váng đầu óc, Tĩnh Vi, con học đến cao trung cũng đủ rồi..."
Tĩnh Vi bỗng nhiên nở bụ cười, cười rơi nước mắt: "Có đôi khi con thật sự hoài nghi rốt cuộc con có phải là con ruột của ba mẹ hay không..."
Nguyễn Chính Trạch gắt gao nắm chặt tay, sau đó kéo tay cô: "Hiện tại về nhà với ba đã..."
"Ông tên là Nguyễn Chính Trạch đúng không?" Lệ Thận Hành bỗng nhiên tiến lên, bảo vệ Tĩnh Vi trước ngực, từ từ mở miệng.
Nguyễn Chính Trạch nhướn mày: "Tên tiểu tử nhà cậu, tôi dạy dỗ con gái tôi không đến lượt cậu xen mồm vào..."
"Ông già Lý Bắc Cương kia là cấp trên cũ của ông đúng không?"
Lệ Thận Hành nhướn mày nói, Nguyễn Chính Trạch nghe thấy ba chữ Lý Bắc Cương theo bản năng ưỡn ngực thẳng lưng chỉ thiếu nỗi tiến hành chào theo nghi thức quân đội.