“Hự, khoảng thời gian trước không phải là bận nghĩ xem phải làm thế nào mới có thể đuổi ả yêu quái đuổi đó đi sao? Nhưng thất bại rồi.”“Tôi có một người anh em, điều kiện gia đình không tồi kiến thức lại rộng, hồi trước ngẫu nhiên nghe cậu ấy nói quốc gia chúng ta có bộ môn đặc thù, chuyên môn quản lý những chuyện ma quái như này.
Nếu đạo sĩ không chính thống không đáng tin cậy hay là để tôi giúp ông hỏi người anh em kia? Có lẽ thật sự có loại bộ môn đó tồn tại, đến lúc đó là có thể đủ giúp được ông rồi.”“Thật à?”“Lúc trước ngẫu nhiên nghe được một lần, cụ thể có phải thật hay không tôi phải hỏi kỹ đã.”“Anh em tốt, hạnh phúc của tôi dựa hết vào ông.
Nếu không đuổi ả yêu quái kia đi, đời này tôi sẽ bị ả ta bắt nạt, phiền ông giúp hỏi người anh em đó, bảo họ tới xử lý sẽ yêu quái.” Trần Minh kích động tới mức hốc mắt hơi ửng đỏ, nếu không phải là một người đàn ông cao lớn thì có lẽ hắn đã khóc vì vui quá rồi.Đây, đúng là trời không tuyệt đường người mà.Khi Linh Hư Tử biết Bạch Xu Hòa còn đi làm huấn luyện viên ở một võ đường thì kinh ngạc đến ngây người.“Nhập gia tùy tục, cho dù là tu đạo thì bây giờ còn không thể tịch cốc, cần phải ăn cơm.
Chỉ là đi làm mà thôi, kỳ lạ lắm à?”Bạch Xu Hòa lái xe, Linh Hư Tử ngồi bên cạnh: “Nếu không đi làm thì không thể mua chiếc xe này.
Ở đây nơi nơi đều có camera theo dõi rất không tiện, chạy nhanh một chút có lẽ còn sẽ bị quay chụp lại rồi lên tin tức, bị người ta nhìn như khỉ.
Dùng bùa ẩn thân cũng không tốt, nói không chừng ở góc nào đó có một camera đang quay, nếu xuất hiện ở đây hay biến mất ở kia, e là sẽ dọa sợ người ta, rồi trở thành sự kiện lạ.”Linh Hư Tử: Tiền bối Bạch nói có lý.“Lái xe thật ra thoải mái hơn dẫm lên phi kiếm, có thể thoải mái hơn thì hà cớ gì lại chịu tội chứ.”Linh Hư Tử: Bạch tiền bối nói đúng.Đợi khi tới võ đường, Linh Hư Tử nhìn ra sự ảo diệu của kiếm pháp Tiêu Dao.
Biết được kiếm pháp Tiêu Dao là chương trình học át chủ bài ở đây, ánh mắt ông sáng lên.Nhân lúc Bạch Xu Hòa đang dạy học viên, ông đi đến một góc nhanh nhẹn móc di động ra từ trong áo đạo sĩ, rất nhanh có một giọng nói trẻ tuổi vang lên từ đầu dây bên kia: “Lão tổ tông, ông gọi điện thoại có chuyện gì sao? Có phải hay cần chúng con giúp ông mua một ít đồ đưa lên không?”“Không phải, bây giờ con đàn ở đâu?”“Ồ, ở công ty.”“Triệu tập tất cả những người rảnh rỗi, bảo họ tới đây đi học.” Linh Hư Tử nhỏ giọng nói: “Cơ hội mà mất sẽ không trở lại nữa, các con mau lên, gặp phải vận may lớn này cũng là do nhà ta may mắn.
Đừng hỏi tại sao mà mau chóng tới đây đi, địa chỉ là… võ đường Dịch Thành.”Một tiếng sau có một đám người tới võ đường Dịch Thành, ai nấy trông đều khí thế