Một Lần Nữa Bắt Đầu Làm Dark Lord

Đây chỉ là khởi đầu


trước sau

Mảnh đất trù phú ghê ha!


Tom bắt đầu tiếc 200 ngàn bảng anh của mình, hắn nghĩ gia đình Riddle cần tiền đến điên rồi mới dám bán hắn thứ này. Trước mặt Tom là một mảnh đất hoang tàn, bông vải rũ xuống như héo đi, cỏ dại mọc um tùm khắp nơi.


"Phu nhân tính bán cho tôi mảnh đất này?"


Tuy Tom biết đối phương sẽ dùng thủ đoạn để qua mắt mình nhưng nhìn tình huống hiện tại, hắn không khỏi nghĩ tới một câu "lòng người không đủ, rắn cũng muốn nuốt voi". Muốn lừa gạt người khác với thủ đoạn tầm thường như vậy, đúng là ngu hết thuốc chữa.


"Loại bông này có dùng được không thế?" Tom lạnh lùng khoanh tay, nở nụ cười châm biếm "Hai người coi tôi là đứa ngốc, tùy ý để hai người moi tiền sao?"


"Không hề! Dì làm sao dám lừa con. Đừng đánh giá mọi thứ qua vẻ bề ngoài, mảnh đất này thực sự rất màu mỡ đấy. Chẳng phải con nói cuối năm nay đơn hàng đó mới được sản xuất sao? Tới lúc ấy số lượng bông vải sẽ rất nhiều, con cứ chờ xem."


Tuy Tom không am hiểu trồng trọt nhưng muốn biến nơi này trở nên trù phú trong vòng 4 tháng chính là điều không thể. Chẳng qua hắn cũng không cần quan tâm chuyện ấy, Tom cười nhạt miễn cưỡng đồng ý.


Để đảm bảo quyền lợi hai bên, Tom còn chuẩn bị sẵn hợp đồng. Hiển nhiên, nhìn sơ qua bản hợp đồng được viết rõ ràng, không có điểm gì bất thường cả nên vợ chồng Riddle rất yên tâm cầm bút kí xuống.


Tốt.


Tom vui vẻ cầm bản hợp đồng rồi nhanh chóng ra về.


Nếu hắn đã sử dụng thủ đoạn muggle để đối phó với muggle vậy hiện tại hắn sẽ dùng cách của phù thủy để xử lí phù thủy.


Khi Tom âm thầm tiến vào nhà của gia tộc Gaunts, hắn bỗng thở dài một tiếng. Dù từng đến nơi này nhưng khi ấy trời cũng đã sẩm tối nên hắn không để ý đến căn phòng. Còn hiện tại nếu Salazar Slytherin nhìn thấy hậu duệ của mình sống ở một nơi như thế này, nhất định ngài sẽ chết không nhắm mắt mất. Nói là chuồng heo còn đỡ, khắp sàn nhà đều là rác cùng vỏ chai rượu, bẩn không chịu được, phòng này cho muggle ở chắc họ còn phủi mông bỏ chạy.


Tại sao ông ta có thể sống ở chỗ dơ bẩn như thế? Tom bất lực vỗ trán, thầm rủa số phận đã ban cho hắn quá nhiều người thân cực phẩm.


"Mày là ai?" Cánh cửa của nhà Gaunts được mở ra, Tom thấy một gương mặt đáng sợ thông qua khe cửa. Đó là một người đàn ông mặc quần áo rách nát, mái tóc nhớp nháp vì lâu ngày không gội. Miêng gã ta hé mở để lộ hàm răng không nguyên vẹn, con ngươi màu đen nhìn sang hai phía khác nhau trông rất kì dị.


Morfin Gaunts, theo quan hệ huyết thống thì gã ta chính là cậu ruột của hắn.


Mùi thúi hoắc này dù đứng cách mấy dãy phố hắn nghĩ mình cũng ngửi được luôn ấy chứ. Tom bịt mũi nhăn mày khó chịu, liệu hắn nên nhanh chóng cầm đồ về hay xử lí lão như kế hoạch ban đầu.


Dơ quá! Tuy hắn ghét nhà Riddle nhưng ít ra nơi đó vẫn sạch sẽ. Hắn không muốn ở đây thêm một giây nào nữa.


"Mày là ai? Mày trông rất giống tên muggle ghê tởm đó!" Morfin cầm bình hoa gần đó ném về phía Tom "Cút ngay! Đồ muggle thấp hèn! Cách xa tao ra!"


Tom nhìn vật đang bay đến đầu mình, hắn chỉ lạnh nhạt cười. Bỗng nhiên bình hoa dừng lại giữa không trung, sau đó quay lại nện thẳng vào ngực Morfin "Chẳng lẽ không ai dạy ông trước khi gặp khách nên soi gương sao?"


Chỉ có phù thủy mới làm được điều ấy, Morfin lập tức ngậm miệng lại. Tuy kẻ đối diện trông rất bình thường nhưng gã chắc chắn hắn rất giống tên muggle kia. Ngay lúc này gã chợt nghĩ tới một người: em gái đã biến mất từ lâu của gã.


"Mày...mày rất giống với tên muggle đê tiện ở ngôi làng kia nhưng tao nhớ rõ, hắn ta không hề có con. Đúng rồi, sao tao có thể quên, mày là đứa con của cái thứ thấp hèn đã làm ô nhục máu trong cao quý của tụi tao!"


Morfin suy nghĩ lúc lâu. Gã cuối cùng cũng nhớ mình vốn có một đứa em gái, nhưng vì yêu một tên muggle mà đã bỏ trốn suốt mấy chục năm nay. Gã hét to lên, ánh mắt tràn đầy sự ghê tởm như trước mắt hắn chính là giòi bò.


To tiếng quá rồi!


Tom thầm nghĩ, nhanh chóng rút đũa rồi vung lên. Đầu tiên là bùa câm, sau đó là bùa choáng và tiếp đến là bùa di chuyển để ném gã vào một gian phòng nhỏ. Tom đi theo sau, vừa bước vào hắn lại bịt mũi, bởi căn phòng cực kì hôi hám, thậm chí còn có một lớp bụi dày và nấm mốc mọc ở hốc tường. Xem ra từ lúc mẹ hắn bỏ đi, căn phòng này chẳng còn ai vào dọn dẹp, nếu có chắc cũng bị dọa bỏ chạy.


"Mau cút xéo! Căn phòng này không hoan nghênh mày!" Vừa giải trừ bùa chú, Morfin liền gầm rú, "Còn có mặt mũi sinh ra, thứ chó cái đó cũng dai sức nhỉ? Sao mày không chết đi chứ! Dám vác mặt về đây, đồ dơ bẩn đê tiện."


Ai muốn ở lại? Tom khịt mũi khinh thường, ánh mắt tập trung vào chiếc nhẫn trên tay của Morfin. Lão Marvolo Gaunt vẫn chưa về, hắn nghĩ mình nên nhanh chóng xử lí gã này.


"Ông là cậu của tôi?" Tom vẩy đũa phép dọn sạch chiếc ghế sau đó khoan thai ngồi xuống "Có người cậu ngu ngốc và dơ bản như ông, tôi mới là người nên mất mặt!"


"Mày!"


"Mày cái gì? Đầu ông chỉ chứa từ đó thôi sao?" Tom nhún vai, "Tôi quên mất, kẻ thô kệch như ông đâu có đọc sách, làm sao biết nói mấy câu dễ nghe được. Yên tâm, hôm nay tôi đến chỉ muốn xem gia tộc này chết hết chưa thôi."


"Hỗn láo! Bọn tao chính là hậu duệ của Slytherin cao quý, thứ ti tiện như mày cũng dám chạm vào sao!" Gã ta vừa dứt câu liền bị ếm bùa tê liệt vì thế không kịp thấy sát khí dày đặc trong đôi mắt của Tom.


Nhảm nhí.


Tom cau mày nghĩ sau đó nhanh chóng tìm đũa phép của Morfin.


"Obliviate!"


Hắn dự định vẫn sẽ dùng cách cũ để xử lí gã, thật ra đối với người cậu ruột này cách cũ vẫn hợp nhất. Tuy nhiên đã may mắn sống lại, hắn sẽ không để Morfin gánh tội danh giết muggle đơn giản như thế.


Tom cười lạnh, nhanh chóng tháo chiếc nhẫn rồi dọn sơ lại căn phòng. Hắn chẳng qua không chịu được mùi hôi nên mới rũ lòng thương xót thôi.


Tối hôm ấy, khi Tom đang dùng bữa ở quán ăn liền nghe xôn xao gã điên họ Gaunt

kia lại cầm gậy đánh người. Nếu hắn đoán không sai, người của Bộ Phép Thuật rất nhanh sẽ đến đây. Quả nhiên mượn dao giết người vẫn là trò hắn thích nhất.


Tom bình thản ăn hết tô súp. Đối với Morfin Gaunt, hắn hoàn toàn không quan tâm, dù sao tên đó tồn tại chỉ tốn đất. Tom từ lâu đã không còn muốn dính líu tới, sờ chiếc nhẫn trong túi áo, hắn chợt cảm thấy thỏa mãn.


Chưa đầy 10 ngày sau Tom vội vã rời đi. Bởi vì cuộc giao dịch khổng lồ với hắn mà người dân dạo gần đây vô cùng bận rộn, chẳng còn ai để ý gã điên của nhà Gaunts đã bỗng nhiên biến mất.


Tom ngụy trang thành một thương nhân giàu có sau đó đến thẳng Borgin and Burke- cửa hiệu đồ cổ lớn nằm tại hẻm Knockturn. Vì từng làm thêm ở đây nên hắn hiểu rõ chỗ này là địa điểm hoàn hảo nhất nếu muốn mua bán các món đồ phép thuật hắc ám.


Vì thế sáng hôm đó, khi chủ tiệm Borgin and Burke- ngài Borgin còn đang quét dọn, gã chợt nhìn thấy một người mặc áo choàng đen trùm đầu chậm rãi tiến vào. Kiểu quần áo này tại hẻm Knockturn khá bình thường, đa số quý tộc vì muốn bảo vệ danh tính thường hay mặc thế như thế. Gã dám cam đoan dù mặc ra sao thì với trí nhớ kém cỏi, gã cũng chẳng thể nhớ mặt ai.


"Kính chào quý khách." Gã bước tới, cẩn thận quan sát đối phương.


Chất liệu vải không tệ, quần áo là hàng đặt may vừa vặn ôm dáng người, đường khâu tinh xảo và khéo léo, đến giày da cũng dán nhãn nổi tiếng. Từ trên xuống dưới cả người Tom đều mang hơi thở của kẻ có tiền.


"Oh, tôi muốn tìm một món đồ, khá nhỏ và có giá trị kỷ niệm." Tầm mắt đảo qua một vòng, Tom không nhìn thấy món đồ của mẹ mình ở tủ kính dây chuyền. Nhưng hắn không vội vì con cáo già Borgin không phải là người dễ thương lượng.


Borgin im lặng đi theo vị khách đến tận góc tiệm, bỗng nhiên đối phương đứng khựng lại, quay ra nhìn gã "Trước tiên cho tôi xin lỗi nếu có lỡ lời. Ông biết đấy, tôi rất ngưỡng mộ cửa tiệm nhưng hôm nay đến đây tôi cảm thấy thực thất vọng."


"Ngài nói vậy là chủ quan rồi quý khách." Borgin ngạc nhiên, gã không hiểu nổi người này vì sao lại nói như thế. Cửa hàng của gã từ trước tới giờ không gì là không có "Ngài rốt cuộc muốn tìm vật gì?"


"Tôi nghĩ mình đã nói rõ rồi nhỉ? Một món đồ nhỏ, đặc biệt và cổ điển, mang giá trị kỷ niệm. Ví dụ như 17 năm trước, ông đã mua lại một sợi dây chuyền với giá 10 galleon." Tom tạm dừng một lúc "Tôi nghĩ ông hiểu điều tôi nói."


"..."


Borgin bị dọa đến ngơ cả người. Gã không ngờ lại có kẻ biết chuyện này, năm đó lúc gã lừa gạt ả đàn bà ngu xuẩn kia rõ ràng là không có ai đứng xung quanh "Thưa ngài." Giọng điệu gã đã có phần tôn kính hơn "Thưa ngài.. thứ kia...đúng là đang ở trong tay tôi nhưng làm sao ngài..."


"Nếu vẫn ở trong tay ông thì tốt." Tom thoáng suy nghĩ sau đó lên tiếng "Người phụ nữ ấy là một tên trộm, ả đánh cắp bảo vật gia truyền nhà tôi trong một buổi tối nọ. Ông chắc cũng đoán ra gia tộc tôi phải tìm kiếm sợi dây chuyền đó khó khăn như thế nào rối đấy. May thay một người bạn của tôi đã thấy nó ở cửa tiệm của ông. Vì thế tôi đến đây để lấy lại món đồ thuộc về mình."


"Nhưng thưa ngài, tôi mua nó một cách hợp pháp mà."


"Tôi không nghi ngờ lời ông nói, ông Borgin. Vì nó là bảo vật gia tộc, nếu ông mua nó với giá 10 galleon, tôi tình nguyện trả ông với một cái giá cao hơn." Tom ám chỉ Borgin có thể bán lại cho hắn với bất kì giá nào.


Đối với một con cừu mập lắm tiền là Tom, gã tuyệt đối không bỏ qua. Về phương diện buôn bán, gã chính là gian thương số một. Nhưng Tom cũng không phải đèn cạn dầu, hai người mặc cả gần 1 tiếng đồng hồ. Cuối cùng Tom mua lại sợi dây với giá 1000 galleon. Chỉ là một chút tiền cỏn con, sau này hắn dư sức kiếm lại.


*06.04.20*




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện