Một Lần Nữa Bắt Đầu

Chương 12


trước sau

Nại Triết lập tức bị lời của cô chọc cười. Lâu rồi họ không nói chuyện phiếm với nhau như vậy, Ngọc Nhiên có vẻ vui hơn trước nhiều. Hai người nói thêm vài câu, cuối cùng, Ngọc Nhiên nói: “Em mệt…”

Nại Triết nhìn cô, cuối cùng cũng nói ra lời muốn nói: “Nếu chịu đựng không nổi nữa thì đừng cố gắng nữa. Cũng tại anh áp đặt mong muốn của mình lên người em.”

Ngọc Nhiên dường như hơi ngạc nhiên, cô hơi cố mở mí mắt, cố gắng nói: “Cảm ơn… Nhưng, em muốn ăn quýt, nho, đùi gà…”

Cô sắp quên mất mùi vị của mấy thứ này thế nào rồi, bác sĩ không cho cô ăn, thèm lâu như vậy, không nếm thử, cô đi có hơi tiếc nuối.

Nại Triết lập tức cười ra tiếng, nói với cô: “Vậy em cố nhịn đi, lần sau anh đến anh mang cho em ăn.”

Cô ngủ rồi, Nại Triết nhìn cô thêm một lát, mới ra phòng bệnh.

Ân Duệ Sâm đứng ở cửa chờ anh, không hỏi họ nói gì, chỉ nói: “Đi thôi.”

Nại Triết ra bệnh viện với cậu, giờ cũng chiều rồi, mặt trời từ từ đi xuống. Ân Duệ Sâm hỏi: “Giờ đi xem phòng không?”

Sắc trời đã không còn sớm, Nại Triết nói: “Không xem, đêm nay anh ở khách sạn, đói quá, muốn ăn cơm.”

Ân Duệ Sâm cúi đầu cười, giương đôi mắt đen láy nhìn anh: “Em biết chỗ này ăn ngon lắm, đi chung ha?”

Nại Triết gật đầu, thật ra anh cũng có vài chuyện muốn hỏi rõ Ân Duệ Sâm. Ân Duệ Sâm vừa định gọi taxi, đã thấy một chiếc xe ngừng ở trước mặt, cửa xe hạ xuống, lộ ra gương mặt bất mãn của Ninh Kiêu: “Trễ quá vậy, quên tao rồi đúng không, để tao chờ lâu như vậy…”

“Sao mày còn chưa đi?” Ân Duệ Sâm không ngờ gặp lại cái bóng đèn này, đang muốn kêu cậu ta về, đã thấy Nại Triết mở cửa xe ngồi xuống. Cậu chỉ đành vào theo, ngồi bên cạnh Nại Triết.

“Mày thật đúng là tên bạc tình, tao làm tài xế miễn phí cho mày, mày còn chê tao.” Ninh Kiêu là người cởi mở, bộc trực, cử chỉ cũng rất tùy ý hoạt bát, nói chuyện rất thẳng thắn, vừa thấy đã biết là con nhà giàu sinh ra.

“Tao không bắt mày chờ.” Ân Duệ Sâm lạnh mặt cãi lại. Nại Triết không muốn nghe họ cãi nhau, vì thế nói với Ninh Kiêu: “Cảm ơn, chút nữa mời cậu ăn cơm.”

“Vậy mới được chứ…” Ninh Kiêu đắc ý, cậu ta nói: “Ân Duệ Sâm, học Nại Triết người ta đi, nhìn cái mặt xấu xa của mày… Nại Triết, em biết một chỗ ăn ngon lắm, em dẫn anh đi.”

Cậu ta tự động lái xe đi thẳng, nhìn từ kính chiếu hậu thấy mặt Ân Duệ Sâm đen thui, tâm tình rất vui sướng. Trong đám bọn họ, cũng cũng chỉ có Ninh Kiêu dám nói chuyện như vậy với Ân Duệ Sâm, còn lấy việc chọc cậu giận làm niềm vui. Có điều cậu ta cũng là người có chừng mực, chọc ghẹo đều vì thúc đẩy tình cảm. Bằng không, tình cảm giữa Ninh gia của cậu ta và Ân gia đến đời bọn họ sẽ đứt đoạn.

Ninh Kiêu dẫn họ đến một nhà hàng Quảng Đông, trang trí theo lối cổ xưa. Thiết kế bằng gỗ bên trong khiến người ta như có cảm giác vừa vào đã xuyên không đến thời xưa. Người tiếp khách thấy Ninh Kiêu đến đã sắp xếp người có kinh nghiệm đến tiếp đãi họ, rất thuần thục và chu đáo mà đưa họ tới một phòng.

Phòng này cũng thiết kế theo lối cổ xửa, rất đẹp. Ba người ngồi xuống, Ninh Kiêu cười nói với Nại Triết: “Em không khách khí đâu nha.”

Nại Triết hào phóng cười: “Thoải mái đi, nhưng đừng lãng phí quá.”

Ba người gọi đồ ăn xong, Ân Duệ Sâm ngồi bên trái, Ninh Kiêu ngồi bên phải Nại Triết, cái bàn lớn như vậy anh lại bị kẹp ở giữa. Đồ ăn được dọn lên rất nhanh, Nại Triết rất đói, không nói gì ăn trước cái đã, không thèm quan tâm ai. Chờ anh ăn no, Ân Duệ Sâm và Ninh Kiêu còn thong thả uống rượu.

Nại Triết nhìn Ân Duệ Sâm, do dự mà hỏi: “Phương Hoằng Lâm… Cậu ấy giờ sao rồi?”

Thân thể Ân Duệ Sâm hơi cứng lại, sắc mặt không vui lắm, có vẻ không muốn nhắc tới người này. Nhưng Ninh Kiêu nghe tên Phương Hoằng Lâm, lặp lại một lần: “Phương Hoằng Lâm? Cháu nhà ông ngoại hai của Ân Duệ Sâm hả?”

Nại Triết không muốn biết quá nhiều về quan hệ thân thít giữa họ, anh gật đầu, đã thấy Ninh Kiêu làm lơ ánh mắt sắc bén của Ân Duệ Sâm, suy tư nói: “Nghe nói mấy năm quan hệ giữa anh ta và người nhà không tốt
lắm, hình như vì một tình nhân nào đó. Họ giấu kín lắm, em không biết tên tình nhân kia, chắc là một cô nàng xinh đẹp rồi. Nghe đâu có tin đồn Phương Hoằng Lâm bất lực, có thể để anh ta làm được, không biết đẹp cỡ nào…”

Nói tới đây, cậu ta lại uống một hớp rượu, nuốt cả nước miếng sắp chảy ra vào bụng, hai mắt lấp lánh nói tiếp: “Nghe nói năm nay làm lớn lắm, đó giờ Phương Hoằng Lâm vẫn là một tòa núi lớn của bọn em, tối ngày làm tấm gương để người lớn nhắc nhỡ bọn em noi theo. Không ngờ lại mâu thuẫn với người nhà vì một tình nhân, vợ anh ta không muốn ly hôn, ông nội thì không thích tình nhân kia, giờ hình như nhốt anh ta lại rồi. Ông nội anh ta tự ra tay đánh anh ta, vậy mà anh ta vẫn mê muội không chịu tỉnh… Đừng nói nữa, tình huống này giống y Ân Duệ Sâm năm đó luôn.”

Ninh Kiêu nhìn họ, Nại Triết hơi xấu hổ, lại căng da đầu hỏi tiếp: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó á? Em cũng không rõ lắm. Ông nội Phương quản nghiêm lắm, không phải chuyện nào cũng lộ ra ngoài hết đâu. Có điều đáng mừng chính là, ba em không bao giờ bảo em học tập anh ta. Bây giờ anh ta là nhân vật phản diện rồi. Có điều em muốn biết tình nhân của Phương Hoằng Lâm trông như nào ghê. Anh không biết đâu, Phương Hoằng Lâm lạ lắm nha, chạm vào người khác như là giết anh ta không bằng, về phải sát trùng nửa buổi. Có thể lên giường với anh ta, ít nhất cũng phải cấp bậc tiên nữ…”

Cậu ta nói thao thao không dứt, Nại Triết thấy không nghe được thông tin hữu dụng, bèn đứng lên nói: “Tôi đi tính tiền.”

Anh xoay người đi ra ngoài, Ninh Kiêu ngậm miệng, nhìn mặt Ân Duệ Sâm như đang kết băng, hỏi như không có gì: “Sao anh ta lại hỏi thăm Phương Hoằng Lâm hả? Chẳng lẽ mấy năm nay mày tìm không được ảnh, ảnh đã có gì đó với Phương Hoằng Lâm? Không đúng đâu, người khác còn có thể, sao Phương Hoằng Lâm có thể…”

“Câm miệng!” Ân Duệ Sâm nén giận đập bàn, lạnh lùng nhìn Ninh Kiêu nói: “Ăn xong thì biến!”

Ninh Kiêu lau miệng, cười: “Sâm nhi, mày có nói với anh ta là năm đó, vì anh ta mà suýt nữa mày ngay cả mạng cũng từ bỏ?”

“Chuyện này không liên quan đến mày.”

“Đúng ha…” Ninh Kiêu nhìn bên ngoài, thật sự không hiểu người đàn ông này có sức hấp dẫn gì. Nếu nói về bề ngoài, người đẹp nào mà Ân Duệ Sâm chưa gặp? Cho dù cậu ta thích đàn ông, nghệ sĩ đẹp trai ở công ty giải trí vớ tay là cả đống, sao lại yêu người đàn ông này? “Thoạt nhìn anh ta cũng không yêu mày lắm đâu, nhiều năm như vậy, chỉ có tên cố chấp như mày toàn tâm toàn ý không phải anh ta thì không được.”

“Nói đủ chưa?” Sắc mặt Ân Duệ Sâm âm trầm, khí thế lại yếu xuống, cậu nhìn cái bàn trước mắt, thân thể căng chặt, thậm chí xen lẫn chút cô đơn. “Chỉ là nhiều năm không gặp, anh ấy cần làm quen lại, trước kia anh ấy yêu tao, sau này cũng sẽ yêu tao.”

Ninh Kiêu lại thương cho cậu. Có điều tình cảm của người khác, cậu ta cũng không tiện nói thêm gì nữa. Vì thế cậu rất biết điều đứng dậy, nói với Ân Duệ Sâm: “Đi đây, không quấy rầy bọn mày nữa. Sâm nhi, đừng chỉ đặt chết ánh mắt vào một người. Thấy tao không, yêu gái đẹp, mỗi ngày mỗi niềm vui nè, thấy mày áp lực như vậy tao khó chịu lắm.”

Lúc cậu ta đi đến cửa, đúng lúc gặp Nại Triết tính tiền về. Cậu ta nháy mắt với Nại Triết, nói: “Ăn no rồi! Triệt! Cảm ơn đã mời!”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện