Xử lý hậu sự của em gái xong cũng mất nửa tháng. Nại Triết đặt một bó hoa tươi trước mộ em gái, nhẹ giọng nói: “Không còn đau nữa rồi, ngủ ngon một giấc đi.”
Ra khỏi nghĩa địa, anh thấy bóng dáng chạy đến vội vã của Ân Duệ Sâm. Cậu mặc một bộ tây trang đen, dáng người vẫn cao thẳng như vậy, chỉ có khuôn mặt hốc hác, bọng mắt xanh đen dưới mắt, như rất lâu chưa được ngủ ngon. Thấy Nại Triết ra, cậu hỏi: “Em tới trễ rồi ư?”
Nại Triết lắc đầu, nhường đường cho cậu đi vào. Ân Duệ Sâm nói: “Không biết Ngọc Nhiên thích hoa gì, nên em không mang hoa, nhưng em tìm được một người.”
Cậu nói đến đây, một chiếc xe hơi đen cũng ngừng trước nghĩa địa, cửa xe mở ra, một cậu trai trẻ bước xuống. Cậu trai cao gầy, gương mặt rất trắng, vẻ mặt đầy đau buồn. Tuy cậu ta thay đổi hơn trước kia rất nhiều, nhưng Nại Triết vẫn nhận ra. Cậu ta là bạn trai hồi cấp ba của em gái.
“Em có thể thăm em ấy không?” Cậu trai nhẹ giọng xin ý kiến Nại Triết.
Em gái rất thích cậu ta, di vật bác sĩ giao cho Nại Triết có rất nhiều thư gửi cho cậu, tiếc rằng chúng không được gửi đi, một xấp dày để chồng chất lên nhau. Nại Triết nói: “Đương nhiên là được.”
Nại Triết không vào theo mà để họ có không gian riêng. Nhìn gương mặt hốc hác tái nhợt của Ân Duệ Sâm, anh nói: “Em có lòng rồi, cảm ơn em.”
Ân Duệ Sâm không thích anh khách khí với mình như vậy, miệng hơi hé ra rồi khép lại. Vẻ mặt Nại Triết có vẻ rất buồn, giờ phút này cậu còn đi so đo mấy chuyện này thì có ích gì đâu? Chỉ khiến anh thêm ngột ngạt thôi. Thật lâu sau, Ân Duệ Sâm bỗng cúi đầu nói: “Em rất nhớ anh.”
Nại Triết đơ ra một cái, rồi thấp giọng ừ một tiếng. Ân Duệ Sâm nhìn anh hỏi: “Sau này anh định thế nào?”
Thật ra Nại Triết cũng chưa nghĩ kỹ, nhưng tạm thời anh còn chưa thiếu tiền, có thể tìm xem có công việc nào thích hợp không.
“Để anh ngẫm đã.”
“Anh có đồng ý đến giúp em không? Em cần anh.” Ân Duệ Sâm nhìn anh bằng ánh mắt ẩn sự chờ mong.
Nại Triết quyết đoán từ chối cậu, anh nói: “Mấy năm nay anh không làm việc đàng hoàng, cũng không biết có thể giúp gì cho em. Nếu anh nhờ vào em mới có công việc ở công ty em, vậy anh có khác gì lúc trước bị Phương Hoằng Lâm bao nuôi đâu?”
“Em sẽ không để anh làm việc ngồi không đâu. Anh đến thử việc, hoàn thành thử việc mới ở lại công ty làm. Ngoài ra, anh có thể nhân cơ hội này học hỏi thêm, tích góp kinh nghiệm, không được ư?”
“Không được.” Nại Triết lạnh mặt, anh nói: “Lòng tốt của Ân tổng tôi nhận, nhưng không cần.”
Anh kêu ‘Ân tổng’, Ân Duệ Sâm rất đau khổ. Nhớ lại mấy hôm nay gửi tin nhắn cho anh nhưng anh không phản hồi. Bây giờ còn đối xử với cậu như vậy, cậu rất muốn hỏi Nại Triết một câu, trái tim anh là sắt đá ư? Cậu cảm thấy mình thật thấp hèn, nhưng cậu chính là không thể khống chế bản thân, cứ thấp hèn như vậy. Cho dù đối diện với gương mặt lạnh lùng của Triết cũng không chịu rời đi.
Không khí im lặng một cách lạ thường, không bao lâu sau, cậu trai trẻ từ nghĩa địa bước ra. Thật ra, qua nhiều năm, cậu ta đã kết hôn. Nếu không phải Ân Duệ Sâm phái người tìm cậu, cậu cũng không biết Ngọc Nhiên đã mất. Nại Triết nhìn đôi mắt đo đỏ của cậu ta, nghĩ một lúc rồi nói: “Em gái anh có để lại vài thứ cho cậu, đợi lát nữa đi lấy với anh.”
Cậu trai gật đầu, nhìn Nại Triết với vẻ biết ơn.
Cuối cùng Ân Duệ Sâm không vào thăm mộ, cậu nhận được một cuộc điện thoại, nói với Nại Triết: “Em có việc bận, hôm nào lại đến thăm anh, đến lúc đó mình đi hẹn hò nha?”
Giọng điệu cậu bình tĩnh, nói xong nhìn Nại Triết bằng đôi mắt sâu thẳm, cố chấp mà chờ đáp án của anh. Mối tình đầu của em gái ngây người đứng một bên nhìn, bị shock trước lời nói của Ân Duệ Sâm. Cậu ta nhìn vị Ân tổng tiếng tăm lừng lẫy này. Lần đầu tiên nhìn thấy Ân tổng, vị này đang ngồi sau bàn làm việc, khí thế khiếp người, chỉ nhìn cậu ta một cái bảo cậu ta đi ra ngoài, dọa cậu không nhẹ. Hiện tại vẫn là vị này, nhưng biểu tình thay đổi hoàn toàn. Bỗng dưng, cậu lại cảm thấy Ân tổng có chút gì đó thấp hèn.
Nại Triết do dự một lát, nhớ lần hẹn hò trước, anh đúng là cũng rất vui, nhưng… Nhưng nhìn vẻ mặt của Ân Duệ Sâm, anh thở dài một tiếng, chỉ có thể nói: “Được rồi… Nếu rảnh thì đi.”
Ân Duệ Sâm nghe được đáp án mong muốn, bước lại ôm lấy anh, như muốn nhận được một chút năng lượng. Giọng nói cậu đầy mệt mỏi: “Em sẽ trở lại nhanh thôi, không để anh đợi lâu đâu. Em… Em yêu anh, Nại Triết.”
Nại Triết ngây ngẩn. Ân Duệ Sâm nói xong, hôn một cái lên môi anh, xoay người vào xe.
Nại Triết lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt há hộc mồm vì quá shock của cậu trai trẻ kia, duỗi tay quơ quơ mấy cái trước mặt cậu, nói: “Đi thôi.”
“Hả? Vâng… Ờ…”
Mọi việc đã làm xong, Nại Triết bắt đầu viết sơ yếu lý lịch. Có vài công ty mời anh đến phỏng vấn. Anh sửa sang bản thân lại một chút, rồi ra cửa. Nhưng anh còn chưa kịp đến công ty, đã bị một đám bảo vệ mặc tây trang ngăn ở cửa.
“Quản Nại Triết, đúng không?” Một người đàn ông trẻ tuổi cầm đầu hỏi.
Nại Triết nghĩ một lát, hình như mình không thiếu nợ gì nên gật đầu.
“Đừng sợ, ông chủ bọn tôi muốn gặp anh, ngoan ngoãn đi theo bọn tôi thì không có gì cả.”
Xe họ ngừng ở ven đường, một đám người đông như vậy, Nại Triết dường như không có đường phản kháng. Vì thế anh đành lên xe theo họ, hỏi: “Ông chủ của cậu là ai? Tìm tôi có gì không?”
Thanh niên nhìn anh dò xét một cái, bất ngờ cười, nói: “Có thể anh không quen ông chủ tôi, nhưng anh nhất định quen cháu ông ấy — Phương Hoằng Lâm.”
Nại Triết ngẩn người, lâu rồi không gặp Phương Hoằng Lâm, cũng không có tin tức gì của hắn. Dù thỉnh thoảng anh cũng muốn biết bây giờ Phương Hoằng Lâm sống thế nào, nhưng nếu Phương Hoằng Lâm ở Phương gia, chắc sẽ không xảy ra chuyện lớn gì. Nhưng bây giờ tự nhiên ông Phương muốn bắt anh đến, chẳng lẽ đã nhịn không nổi muốn ra tay ư? Rõ ràng lúc trước Ân Duệ Sâm đưa anh ra khỏi biệt thự, không phải cậu ta nói chính là ý của ông Phương à? Bây giờ hối hận thả anh ra dễ dàng như vậy ư?
Nại Triết
miên man suy nghĩ, xe chạy rất nhanh. Rất lâu sau, xe chạy đến trước cửa một biệt thự xa hoa, rộng lớn.
Nại Triết xuống xe, bị người thanh niên cầm đầu đưa vào cửa. Lướt qua sân cỏ đi vào đại sảnh, họ dừng chân trước cánh cửa nâu của một căn phòng, thanh niên gõ cửa, thấp giọng nói: “Ông chủ, đã đưa đến.”
Cậu ta nói xong liền đi, để Nại Triết ở cửa một mình. Chỉ lát sau, cửa mở ra, một hầu gái bưng trà nói: “Vào đi.”
Nội dung trứng màu:
Vì tìm Nại Triết, Ân Duệ Sâm để một đống việc chưa làm xong. Cậu về cắm đầu ở phòng làm việc, xử lí văn kiện mất ăn mất ngủ.
Với năng lực của cậu, quả là một người thừa kế đủ tư cách. Đây cũng là lý do mặc dù cậu còn hai người em trai, còn tranh cãi với người nhà, nhưng cha mẹ cậu vẫn giao công ty cho cậu quản lý. Cũng bởi coi trọng cậu, năm đó cậu như nổi điên mà tìm một người đàn ông, mẹ cậu nhốt cậu trong nhà, lúc nào cũng phái người trông chừng, khiến cậu không thể làm gì cả.
Cậu là đứa con được cha mẹ gửi gắm kỳ vọng. Họ nhốt cậu, nhưng chưa bao giờ từ bỏ cậu. Mãi đến khi qua bao năm, cha mẹ cậu thấy dáng vẻ một lòng một dạ của cậu với Nại Triết, mới tin cậu yêu người đàn ông đó thật lòng, không thể không nhượng bộ con trai mình.
Đáng tiếc sự nhượng bộ của họ không còn quan trọng với Ân Duệ Sâm nữa.
Làm việc đến khuya, Ân Duệ Sâm mệt mỏi xoa mũi, cầm điện thoại lên muốn gửi một tin nhắn chúc ngủ ngon cho Nại Triết, hoặc trò chuyện mấy câu với anh. Kết quả mới mở điện thoại ra, cậu đã nhận được một tin nhắn từ Nại Triết. Đây là lần đầu tiên kể từ khi họ gặp lại, Nại Triết chủ động nhắn tin cho cậu, nhưng nội dung lại làm trước mắt cậu tối đen.
Nại Triết: “Đêm nay rất vui, cảm ơn em. Nhưng anh và em đã không thể quay lại như lúc ban đầu nữa rồi. Anh biết, em không muốn nghe lời xin lỗi từ anh, nhưng anh vẫn muốn nói với em rằng, xin lỗi em. Năm đó anh không nói tiếng nào đã bỏ đi, là lỗi của anh. Duệ Sâm, em xứng đáng tìm được người tốt hơn anh. Quá khứ qua rồi, hãy buông tay đi em. Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không?”
Ân Duệ Sâm hung tợn nhắn lại: “Không được!” Đang muốn nhắn thêm đã thấy cửa mở, mẹ cậu bước vào, cầm một hộp cơm giữ nhiệt, cười nói: “Ăn một chút đi con, đừng để mình quá mệt.”
Ân Duệ Sâm đành phải bỏ điện thoại xuống, nói với mẹ cậu: “Không mệt… Còn xíu việc phải xử lý…”
Bà mang cháo trắng và điểm tâm đến, đều là những món tương đối thanh đạm. Ân Duệ Sâm không thể từ chối, từ từ ăn. Mẹ cậu lại nhìn cậu, muốn nói lại thôi. Ân Duệ Sâm buông đũa, hỏi: “Có chuyện gì không thể nói với con ư?”
Mẹ cậu để điện thoại trước mặt cậu, nói: “Đây là người bên cạnh ông ngoại hai của con gửi cho mẹ…”
Ân Duệ Sâm mở ra xem, trong đó có rất nhiều bức ảnh, đa số đều là ảnh chụp lén, nhưng rất rõ. Có ảnh cậu và Nại Triết hôn nhau ở nhà hàng Quảng Đông, còn có ảnh ở công viên trò chơi, thậm chí có video hôn nhau dưới ánh đèn mờ trong rạp chiếu phim của họ. Ân Duệ Sâm xem xong, ngẩng đầu nhìn mẹ mình. Vẻ mặt mẹ cậu phức tạp, nhưng không có giận, như đã chuẩn bị tâm lý sẵn, nói: “Mẹ thật không ngờ con còn có một mặt như vậy… Quản Nại Triết đó tốt vậy ư?”
“Anh ấy không tốt chút nào.” Ân Duệ Sâm cười khổ một cái, nhớ đến tin nhắn nhận được hồi nãy, liệt kê ra cho mẹ cậu nghe: “Anh ấy rất đáng ghét, ngày xưa thì làm con khổ, bây giờ còn làm con khổ hơn. Nhưng mà… nhưng mà con… Con yêu anh ấy… Thật sự… Thật sự rất yêu…”
Đôi mắt đầy tơ máu của Ân Duệ Sâm thêm rưng rưng, bà Ân thấy vậy cũng cảm thấy khó chịu. Bà biết chuyện tình cảm không thể khống chế được, bà muốn khuyên Ân Duệ Sâm buông, tìm người tốt hơn, nhưng lại thấy được những bức ảnh kia.
Bà Ân vỗ vai cậu, thấp giọng nói: “Nhà ông ngoại hai của con cũng không yên. Người đó gửi ảnh vào video cho mẹ, đây là nhưng thứ ông ngoại hai con dùng để kích thích anh họ con. Hai anh em con đều chịu khổ chỉ vì một người đàn ông, mẹ thật không biết nên nói gì cho phải…”
Nhắc tới Phương Hoằng Lâm, Ân Duệ Sâm liền nhăn chặt mày, vẻ mặt trở nên lạnh lùng. Cậu hận Phương Hoằng Lâm chưa bị ông Phương nhốt cả đời. Mãi mãi cũng không thể thoát ra tìm Nại Triết. Có điều so với anh ta, mình vẫn có ưu thế hơn. Từ trên xuống dưới, người Phương gia hoàn toàn không tiếp nhận Nại Triết. Vì chặt đứt lòng nhớ mong của Phương Hoằng Lâm, chuyện gì cũng làm được. Cậu tranh cãi với người nhà từ lâu, thời gian trôi qua, người nhà cơ bản đã không còn phản đối cậu quen Nại Triết nữa.
Nghĩ vậy, tâm tình đau khổ của cậu được xoa dịu bớt. Nại Triết bảo mình buông tay, cũng không nói yêu Phương Hoằng Lâm. Mình và anh ta ở cùng vạch xuất phát, Phương Hoằng Lâm bị vấp phải chân, ít ra cậu vẫn tự do, có thể tiếp tục tranh thủ.
Ân Duệ Sâm nói: “Con sẽ nhanh chóng làm xong công việc rồi tìm anh ấy, không để chậm trễ công việc.”
Biết cậu có bao nhiêu cố chấp, bà Ân cũng không khuyên cậu nữa, đành nói với cậu: “Tóm lại vẫn là người trong nhà thương con, đối xử tốt với bản thân chút đi, Duệ Sâm.”