Trời đã vào tối, mưa cũng xem như đã nhỏ bớt nhưng vẫn còn rả rít bên ngoài.
Diệp Gia từ trong mơ màng tỉnh dậy, tinh thần vừa mới bị sốt nên uể oải phải thất thần một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu.
Tiểu Cẩn nhìn thấy y tỉnh dậy mới thở phào đi đến đỡ y ngồi dậy:” Thiếu gia, người làm tiểu nhân lo muốn chết”
“ Bây giờ là giờ gì rồi?” giọng của y vô lực lại khàn khàn khiến y cảm thấy khó chịu, Tiểu Cẩn biết ý nhanh chóng mang nước đến cho y rồi đáp lại:” Gần đến giờ Hợi ạ”
Nhận lấy ly nước trống Tiểu Cẩn lại nói:” Thiếu gia, người ăn chút gì đó đi, từ trưa đến giờ người không ăn gì rồi”
“ Ân” y cũng cảm thấy đói bụng.
Tiểu nhị nhanh chóng mang lên một ít đồ ăn thanh đạm, y lại lười di chuyển đến bàn mà ngồi trên giường dùng bữa luôn.
Ăn được một nữa y mới hỏi:” Huynh ấy đã trở lại chỗ đê rồi?”
Biết thiếu gia đang hỏi Tống Mạn Vũ, Tiểu Cẩn liền gật đầu đáp:” Trước đó đại nhân đã đến nơi phát cháo gọi tiểu nhân trở về chăm sóc cho thiếu gia, còn căn dặn tiểu nhân đợi thiếu gia tỉnh lại phải ăn một ít cháo rồi lại uống thuốc.
Ngài ấy phải đi xem đê đã tu sửa như thế nào, có lẽ sắp về rồi”
“ Ồ” y cúi đầu tiếp tục dùng bữa.
Y bị sốt chứ không phải bị lú lẫn, những hành động mà hắn làm cho y y đều ghi nhớ.
‘Bảo bối’, ‘Gia nhi’, chỉ cần nhớ đến cách gọi của hắn dành cho mình y đều cảm thấy xấu hổ, tại sao lại có thể gọi y như vậy, hai người cũng chỉ quen nhau chưa đến một tháng.
Nhưng thông qua cách gọi, cách chăm sóc của hắn dành cho mình cứ như đã ở chung rất nhiều năm, tính xấu của y hắn cũng triệt để hiểu biết.
Tiểu Cẩn bên cạnh nhìn thấy thiếu gia nhà mình đột nhiên đỏ mặt liền lo lắng đưa tay đến sờ trán y, hơi ấm:” Thiếu gia, người vẫn còn sốt sao?”
Y bị hành động của Tiểu Cẩn làm cho giật mình sau đó ghét bỏ nói:” Ngươi thật nhiều chuyện”
Tiểu Cẩn không biết vì sao mình bị ghét bỏ liền tủi thân ngồi một bên chờ y dùng xong bữa tối liền dọn dẹp rồi lại đi xem thuốc đã sắc xong chưa.
Trong phòng chỉ còn một mình Diệp Gia, y lại bắt đầu ngồi thừ người ra suy nghĩ, ngay cả khi có người bước vào phòng cũng không nhận ra.
Cảm giác mát lạnh xuất hiện ở trên trán, lúc này y mới giật mình ngước nhìn người đứng cạnh giường.
Giọng nói của người đó trầm ấm vang lên:” Đã đỡ hơn nhiều chưa?”
Diệp Gia đối mặt với Tống Mạn Vũ không biết làm sao,