Diệp Gia liếc nhìn Tiểu Cẩn, chỉ mua cho cậu một ít sách đã là cái dạng này, thật là dễ bị lừa.
Thư sinh nghe đến kì thi lại có chút phản ứng, người đó ngước nhìn hỏi:” Khách quan cũng là sĩ tử cho kì thi lần này sao?”
Diệp Gia gật đầu:” Đúng vậy, ngươi cũng vậy phải không?”, thư sinh gật đầu tâm tính muốn thảo luận lại nổi lên nhưng lại kìm nén trở lại, thư sinh khẽ cười:” Chúc khách quan đỗ đạt công danh”
“ Ta cũng chúc ngươi đỗ đạt công danh!” Diệp Gia cảm thấy rất có hảo cảm với thư sinh này nên cũng thật lòng chúc phúc.
Thư sinh thở hắc mỉm cười, cả hai chào tạm biệt y cũng không nán lại liền rời đi.
Vừa mới bước chân ra khỏi hiệu sách đã có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa, y có chút ngờ ngợ, xe ngựa quen thuộc nhưng phu xe lại nhìn không quen mặt.
Màn xe được vén lên, Tống Mạn Vũ đã nhảy xuống dưới đến trước mặt y nói:” Ta đến đón em”
Diệp Gia bĩu môi nhưng ánh mắt vẫn đang nhìn hắn, hắn đưa tay xoa xoa hai má đã lạnh của y nói:” Đi ăn cùng nhau nhé?”
“ Ò” y tỏ vẻ không tình nguyện nói.
Hắn biết y đang dỗi mình nên đành ra sức vuốt lông mà trước mắt phải mang người vào trong xe, ngoài trời lạnh nha.
Nam nhân nhìn thấy một màn trước mắt có chút ngờ ngợ nhưng vẫn yên lặng không nói, sau khi Diệp Gia đến gần y mới quay sang hỏi hắn:” Huynh đổi phu xe mới sao?”
“ Ừ, có gì không ổn sao?”
“ Không có, chỉ là ta có chút ngạc nhiên” y cũng không nghĩ nhiều mà thuận theo hắn lên xe ngựa.
Nam nhân biết mình không nán lại được lâu chỉ có thể dò hỏi:” Đại nhân, ta có thể vào bên trong hiệu sách một chút thôi được không? Rất nhanh thôi… À, ta chỉ nói bừa.
Chúng ta đi đâu thưa đại nhân?”
Tống Mạn Vũ dường như biết được suy nghĩ của nam nhân mà nói:” Vào đi”
Nam nhân được lời của hắn liền vui mừng chạy vụt vào bên trong hiệu sách.
Thư sinh còn đang kiểm tra một chút thì đã có bóng người vụt vào, còn nghe được tiếng người đó gọi mình:” Tiểu Hoài”
“ Ngưu ca” thư sinh ngẩng đầu cười hỏi, sau đó có chút không rõ hỏi:” Hiện tại huynh chẳng phải đang làm trong tửu lâu hay sao? Sao có thì giờ đến thăm ta vậy?”
“ Ta nghỉ việc ở đó rồi”
Mộ Dung Hoài ngạc nhiên không thôi, sau đó lại nghe Tam Ngưu kể lại đầu đuôi không khỏi thở phào, khi biết Tam Ngưu xin được việc ở tửu lâu đó cậu đã cảm thấy không ổn, việc làm nhiều không nói nhưng lương tháng lại chỉ có bao nhiêu không đáng với công sức của Tam Ngưu,